Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 853: Gà hầm hạt dẻ kèm bánh gạo nướng. (2)
Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:21:02
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên lầu, Kiều Kiều trở về phòng, trước tiên móc từ trong túi ra một mẩu khăn giấy vo tròn, mở ra, hai hạt dẻ chín vàng ươm hiện ra trong lòng bàn tay!
“Đại Điền! Đại Điền!”
Cậu gọi: “Ra ăn hạt dẻ nè!”
Từ trong góc tường, Đại Điền, bây giờ lông đã vàng óng như nắng, toàn thân tròn vo mềm nhũn như một quả bóng lông xả stress, muốn nắn sao cũng được, nghe tiếng liền lười nhác bò ra khỏi hộp giày, nửa người lủng lẳng bên mép hộp, hai chân trước thõng xuống, trông như sắp rụng hơi.
Kiều Kiều đau lòng quá chừng!
“Đại Điền, có phải mày bị bệnh rồi không?”
Cậu xoa bộ lông ngày càng mượt mà của nó, lo lắng đầy mình: “Mấy hôm nay mày chẳng chịu ăn uống gì cả…”
Trong đống quần áo lót dưới đáy hộp giày vẫn còn vãi đậu nành và vài hạt gạo.
Sự lo lắng của Kiều Kiều không phải vô lý. Gần đây, Đại Điền càng lúc càng ít ăn, cũng chẳng buồn chạy nhảy. Mùa thu nắng nhạt rọi qua màn cửa, nó chỉ nằm dài ra mà ngủ mê mệt, chẳng thèm mở mắt!
Lúc đầu Kiều Kiều còn tưởng là do mấy con sóc ở sau núi không dám đến phá nữa, nó cảm thấy an toàn nên mới ngủ nhiều như vậy.
Với lại xuân buồn thu mệt, chính cậu gần đây cũng thấy lờ đờ suốt, Đại Điền đâu phải có việc làm gì, ngủ thêm một chút là chuyện bình thường.
Nhưng mà…
Giờ Kiều Kiều thật sự phân vân.
Cậu chợt nhớ lời thầy Tần Quân từng nói: “Con người sống trong xã hội phải có điều mình yêu thích.”
Nếu không thì từng ngày trôi qua trong tẻ nhạt, sớm muộn cũng bị những việc vặt vãnh làm bào mòn cả tinh thần.
Vậy thì… Đại Điền có phải thất nghiệp quá lâu rồi nên… trầm cảm rồi không?!
Kiều Kiều hoảng hốt bế nó lên, lôi chân kéo tay lật qua lật lại, bụ bẫm, lông xù, chân cẳng còn đạp khỏe re…
Không giống trầm cảm tí nào hết! Nhưng sao lại không chịu ăn nữa? Chẳng lẽ… sắp c.h.ế.t già?!
Vừa nghĩ tới đây, Kiều Kiều vội vàng ôm Đại Điền lao xuống lầu:
“Chị ơi! Chị ơi! Đại Điền sắp không sống nổi nữa rồi!”
Tống Đàm vừa mở điện thoại định trả lời tin nhắn: “…???”
Không đến mức đó chứ? Có nghe nói chuột đồng chỉ sống được một năm đâu?”
Cô mở cửa phòng, liền thấy Kiều Kiều nâng niu bế Đại Điền béo mũm mĩm, tội nghiệp hết sức.
Tống Đàm: …
Cô vươn tay bắt lấy Đại Điền, đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay, rồi tung lên hứng lại mấy cái, nặng tay chắc nịch đập vào lòng bàn tay:
“Thế này là khỏe như vâm ấy chứ! Hình như còn béo hơn hồi hè nữa.”
“Nhưng… nhưng mà…” Kiều Kiều bối rối: “Nó đã mấy ngày không chịu ăn uống gì rồi! Hôm nay em còn mang hai hạt dẻ cho nó, mà nó không thèm ngó luôn.”
Gì cơ? Ngay cả hạt dẻ cũng không ăn?!
Tống Đàm bắt đầu cảm thấy là lạ: không thể nào! Hồi trước chỉ vì vài hạt đậu nành với gạo mà nó dám đánh nhau với sóc cơ mà, giờ sao lại…
Đang nghĩ ngợi thì dưới lầu vang lên tiếng Tống Hữu Đức oang oang:
“Tam Thành à, mấy con mèo trong sân đâu? Bắt một con vào phòng cha đi!”
Tống Tam Thành khó hiểu: “Cha chẳng nói mèo có ve nên không được cho vào nhà sao?”
Tống Hữu Đức liếc ông một cái:
“Cha nói có ve, thế Kiều Kiều không ôm vào lòng, hôn tới hôn lui suốt ngày chắc?”
Tống Tam Thành bất lực: dạo này vẫn xịt thuốc đều đều mà, cả đám mèo cam nhà ấy, sạch sẽ cực! Đừng nhìn bọn nó sống ở bờ ruộng, chứ lông cam thì óng ánh, lông trắng thì sáng tinh tươm!
Còn sạch hơn mấy con ch.ó trong nhà nhiều!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-853-ga-ham-hat-de-kem-banh-gao-nuong-2.html.]
Nói cho cùng, vấn đề không phải là ve rận gì cả, mà là nhà có chuột!
“Thật đấy!” Tống Hữu Đức thề thốt: “Cha với mẹ con phơi được năm cân hạt dẻ, vừa lôi ra xem thì thấy đáy bao bị chuột cắn thủng, còn lại có ba cân!”
Tống Tam Thành thì vĩnh viễn chẳng nắm được trọng tâm.
“Cha, sao cha đi phơi hạt dẻ khô làm gì? Nhai cứng quèo à… nhà mình có hạt tươi để trong tủ đông mà? Còn có hạt dẻ rang đường cũng cấp đông rồi!”
Tống Hữu Đức hơi mất tự nhiên: “Ờ thì… cha định để dành ít cho Đại Mai…”
Tống Tam Thành càng ngạc nhiên: “Lúc nhỏ chị từng ăn nhiều quá bị táo bón mấy ngày liền, cha quên rồi hả? Từ đó tới giờ chị ấy không đụng đến hạt dẻ nữa mà!”
Tống Hữu Đức: …
“Lắm lời làm gì! Cha để dành đêm gặm không được à? Mau đi bắt con mèo vào đây, phải tìm bằng được con chuột đó!”
Nghĩ tới bao hạt dẻ hai vợ chồng lén lút tích cóp bị cắn mất, ông bắt đầu nổi quạu:
“Nhà xây kiểu gì vậy? Sao lại có chuột chui vào được?!”
Tống Tam Thành: … Ông già này đúng là kỳ cục!
Còn “để dành gặm ban đêm” … không sợ rụng răng chắc?!
Hạt dẻ phơi khô cứng như đá, hồi ông mười mấy tuổi đói bụng cắn một cái, phải gặm cả tiếng đồng hồ mới xong!
Trong lòng ông cũng đoán được số hạt đó là để làm gì, nghĩ đến đó càng thấy phiền.
Nhưng mà trong nhà có chuột là chuyện lớn thật, ông mở cửa phòng khách gọi to:
“Đại Cam? Đại Cam có ở đây không? Không có thì Cam nào đang trực? Ngũ Cam có ở nhà không?”
Nhưng giờ đã tối khuya, đúng lúc mấy con mèo tung tăng chạy nhảy khắp núi đồi. Ông gọi cả buổi chẳng có con nào trả lời, ngược lại gọi Kiều Kiều với Tống Đàm xuống lầu.
“Sao nhà lại có chuột ạ?”
Tống Đàm vừa đi vừa tung Đại Điền lên xuống trong tay, ném đến nỗi làm tim Kiều Kiều như muốn rớt ra ngoài vì lo!
Tung tới tung lui, Đại Điền bị quay vòng vòng choáng váng, ngay lúc Tống Đàm dừng bước, nó “ực” một tiếng, ói ra một hạt dẻ vàng khô, cỡ hạt đậu xanh!
Kiều Kiều nhìn chằm chằm một lúc, c.uối cùng cũng nhận ra! Liền gào lên:
Thao Dang
“Đại Điền! Cậu ăn trộm hạt dẻ!”
Hèn gì dạo này không chịu ăn cơm, không biết một ngày lén gặm mấy hạt rồi! Mà khô quéo như thế, tiêu hóa bao lâu cho nổi?!
Tống Đàm nhét Đại Điền trả lại cho Kiều Kiều, trong mắt như chợt lóe lên điều gì đó:
“Răng khỏe ra phết nha!”
Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn chẳng tìm ra được chuyên ngành phù hợp cho Đại Điền, đành bỏ qua.
Cô quay sang nói với Tống Hữu Đức:
“Ông ơi, sao ông không để đồ trong kho? Tụi con ai mà ăn trộm của ông? Đại Điền nó không bao giờ phá kho cả.”
“Ông giấu hạt khô trong phòng, nó là chuột đồng chính hiệu, bảo nó nhịn sao được!”
Tống Đàm nói nhẹ như không, mà Tống Hữu Đức lại cảm thấy cô biết rõ ý định tặng Đại Mai hạt dẻ. Ông nhìn Kiều Kiều mặt mũi vô tội, rồi lại nhìn con chuột béo lông vàng óng ánh, trong lòng bắt đầu xấu hổ.
“Ờ… thì… là như vậy đó…”
Dù sao thì đống hạt dẻ này là nhờ Tống Đàm đổ không biết bao nhiêu tiền, tốn bao công sức mà có. Bây giờ ông lại lén mang cho người khác, dù chỉ vài cân… cũng đúng là không tiện…
Ai dè Tống Đàm chỉ vào tủ đông lạnh:
“Ông định tặng người ta đúng không? Trong đó có hạt dẻ cấp đông đấy, tươi ngon đẹp mắt, ăn cũng dễ hơn, lúc nào cần đưa, con chở đi.”
Trời ơi, cháu ngoan của ông!
Tim Tống Hữu Đức mềm nhũn, nhớ lại c.uộc điện thoại trước, cắn răng thật mạnh:
“Tặng cái gì mà tặng! Không tặng!”