Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 854: Bữa sáng thịnh soạn.
Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:21:04
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bao hạt dẻ c.uối cùng vẫn được Tống Đàm mang đi cất vào kho. Vì Trương Yến Bình hôm qua nằm bò trên tầng hai nghe lén được vài câu, liền góp một ý kiến không ai có thể từ chối.
“Đàm Đàm à, hạt dẻ này giữ tới Tết là vừa đấy!”
“Tới lúc đó bà con trong làng lên nhà chúc Tết, đồ nhà mình dễ bị ăn sạch lắm, mà đi mua ngoài thì nhìn thiếu thành ý. Chi bằng bày đĩa hạt dẻ khô ra, thứ này dai nhách, một hạt gặm cả tiếng là chuyện thường!”
Năm nay cứ ứng phó như thế, sang năm trồng thêm ít hướng dương và đậu phộng, đồ ăn vặt Tết chẳng phải tự mình lo liệu được rồi sao?
Trương Yến Bình đầu óc keo kiệt lại nhiều mưu lắm mẹo, vừa nói ra đã đúng ngay tâm ý cả nhà họ Tống!
“Đúng đó!” Cả Ngô Lan cũng hào hứng mường tượng: “Tết đến, bọn nhỏ đến nhà chúc Tết, mình phát mỗi đứa một túi đồ nhà trồng được. Khách đến thì có món nhâm nhi…”
Hạt dẻ khô thì sao? Nhà họ cũng nướng ngon mà! Vừa cắn vừa chảy nước miếng, gặm từng chút một, đúng là có cái thú riêng!
Bà còn đang nghĩ tới Tết sang năm nên chuẩn bị quà biếu thế nào, chứng tỏ nửa năm nay đúng là ăn nên làm ra, lòng người phấn chấn!
Chỉ có Kiều Kiều là chưa hiểu hết cái “tinh tế” trong đó, cậu nhét Đại Điền vào túi áo ngủ, ngơ ngác hỏi:
“Nhưng năm nay Tết sớm mà, mới đầu tháng Hai, còn hơn ba tháng nữa cơ mà!”
Cả nhà: …
Tống Đàm dịu dàng xoa đầu cậu:
“Ngoan, bài tập tối nay làm xong chưa?”
…
Buổi sáng mùa thu thật dễ chịu. Nhiệt độ hạ xuống khiến nhà họ Tống dạo gần đây toàn dậy lúc 6–7 giờ.
Ngoại trừ mấy người lớn tuổi như Tống Hữu Đức và ông chú Bảy.
Họ không nghịch điện thoại ban đêm nên 5 giờ sáng đã dậy, sương sớm lạnh buốt, mọi người dứt khoát tụ tập hết vào bếp làm việc.
Đừng nói, còn náo nhiệt hơn hồi ở nhà cũ!
Mà hôm nay cũng nhiều việc lắm.
Khoai lang đào về đã được tuyển lựa, cần phải chuyển xuống hầm bảo quản. Mấy đứa nhỏ thì ríu rít đòi ăn khoai khô, cộng thêm cái ý tưởng hôm qua của Yến Bình về Tết…
Tống Hữu Đức liền quyết định: khoai khô thì sao chứ? Phơi!
Ông chú Bảy không có ý kiến, đầu bếp thì sao có thể phản đối món ngon cho được?
Chỉ dặn một câu:
“Đợi Đàm Đàm dậy thì bảo con bé lên núi lấy cái xửng hấp siêu to bên nhà bếp công trường về cho tôi.”
Tống Hữu Đức sửng sốt: “Hả? Ông tính làm bánh bao à?”
Ông chú Bảy cũng ngơ ngác: “Ơ hay, phơi khoai khô chẳng phải hấp chín trước à?”
Hai người gà vịt nói chuyện, tranh luận cả buổi mới hiểu nhau.
Ông chú Bảy nói:
“Hấp rồi mới phơi, khoai khô mới đỏ, mềm và ngọt, ngon cực!”
Tống Hữu Đức lắc đầu:
“Thế ngọt quá! Ngọt như thế thì chỉ có đau răng. Với lại, kiểu đó không để được lâu.”
“Vẫn là dùng cách cũ đi!”
Ông chú Bảy: … cũng đúng. Giờ mình cũng không ăn nổi đồ ngọt lắm nữa rồi.
…
Thế là khi Tống Đàm vừa tỉnh dậy đã bị giao nhiệm vụ nặng nề.
“Chuyển khoai vào hầm ạ? Được chứ! Con với Kiều Kiều làm là đủ, hai đứa khỏe mà, nhưng giờ chưa được, phải hong bớt nước đã.”
Thao Dang
“Phơi khoai khô? Phơi nhiều tí rồi đem bán online cũng được, đồ này vừa rẻ vừa dễ ăn, còn hợp túi tiền hơn hạt dẻ rang đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-854-bua-sang-thinh-soan.html.]
Tần Quân đứng bên liếc mắt: cái gọi là “rẻ” của ông, khác hoàn toàn khái niệm của người thường đấy…
Nhưng mà, diện tích gần hai mẫu, cũng phải cả chục nghìn cân khoai, Tống Đàm thở dài:
“Ông nội, sao ông không nói sớm? Đáng ra con chở thẳng tới xưởng để đó rồi.”
Cô còn nhớ rõ mấy ngày trước sợ hầm không đủ chỗ, đã lén đi mở rộng thêm, còn trộm luôn một viên bi thủy tinh của Kiều Kiều… tí ti linh lực đó vừa dùng xong là cạn, tu luyện mấy ngày mới hồi lại được!
Thế là cả nhà xắn tay áo lên, gom khoai chọn lại. Củ đẹp, nguyên vẹn thì đem xuống hầm, còn lại một nửa thì đem phơi làm khoai khô.
Việc này nhẹ nhàng, các bác lớn tuổi cũng làm được. Nhưng tính sơ sơ cũng phải phơi khoảng 5,000 cân khoai, Ngô Lan nghĩ ngợi một lúc, bèn nhắn một tin trong nhóm.
Không bao lâu sau, mấy cô chú anh chị làm ca đêm liền lần lượt kéo đến giúp.
Ngô Lan thắc mắc: “Ơ sao đông vậy? Mấy người ngủ đủ không đó?”
“Ngủ đủ chứ sao không?” Lý Lan Hoa cười khúc khích: “Tối bảy tám giờ đã ngủ rồi, nửa đêm mười một rưỡi dậy đi hái rau, ăn cơm trong bếp xong năm giờ về nhà ngả ra nằm tiếp, trưa lại chợp mắt một tí… Đủ rồi đủ rồi!”
Giờ trong xưởng cũng không còn việc gì gấp, chỉ làm ca nửa đêm, nhàn lắm!
Nhưng mà nhìn từ góc độ Ngô Lan thì… không đến mức nhàn như thế. Ví như mấy bà cô lớn tuổi, dạo này đều mất ngủ ít nhiều.
Mà đã không ngủ được thì sao? Thì dậy làm việc chứ sao nữa.
Đám đàn ông thì đúng là có thể ngủ ở mọi lúc mọi nơi. Nhưng mà nếu đã ngủ được bất cứ lúc nào, vậy tranh thủ đi làm kiếm ít tiền chẳng phải tốt hơn à?
Dù sao từ lúc hầm ủ lên men được sửa xong, mọi người lại thất nghiệp. Ở nhà lông bông mấy hôm rồi.
Tính ra, việc ở gần nhà tuy tốt nhưng… không ổn định!
Nhà họ Tống nói năm sau sẽ mở rộng sản xuất, thôi thì chờ Tết hỏi thăm xem thế nào…
…
Thế là sân nhà tụ tập tám chín người cả nam lẫn nữ, cộng thêm năm sáu người già, núi khoai lang nhanh chóng được phân loại xong.
Trương Yến Bình với Tần Quân đèo nhau đi xe ba bánh, mọi người chia nhau xúc khoai đổ vào sọt, Kiều Kiều và Tống Đàm phụ trách bưng lên xe, dây chuyền vận chuyển vận hành cực kỳ trơn tru.
Tống Đàm tai thính, đang vác sọt đi thì nghe thấy mấy con heo sau núi lại rống lên ầm ầm, sao tụi nó lúc nào cũng như thể chưa từng được ăn no một bữa nào vậy chứ?!
Cô liền gọi Kiều Kiều:
“Em đi nấu cám cho heo đi, bên này chị lo được rồi.”
Nghĩ một chút, cô dặn thêm:
“Nấu cám phải mất cả tiếng, giờ cứ cho tụi nó ăn tạm cái gì đó trước. Kêu thảm thế này… hết chịu nổi!”
Việc liên quan đến động vật lúc nào cũng khiến Kiều Kiều hớn hở nhất, cậu chẳng nói chẳng rằng đã xách giá đỡ điện thoại đi lên núi luôn. Vừa đi, Tống Tam Thành vừa bưng sọt vừa nhắc:
“Nhớ mang theo hai sọt đầu khoai… Bí đỏ! Bếp còn có bí đỏ với cải thảo đấy, lấy vài quả luôn!”
Kiều Kiều cưỡi con Đại Đóa, một mạch phóng lên núi vù vù!
Còn Trương Yến Bình ngồi trên yên xe ba bánh, nhìn đám đông bận rộn tấp nập mà mở điện thoại rất nghiêm túc:
“Trời ơi bận thiệt… còn phải lo thông báo livestream nữa…”
Tần Quân ngồi xe bên cạnh, thiệt tình không muốn vạch trần, chẳng phải chỉ đẩy xe lên núi thôi à, người thì đông, đến khi dỡ hàng chắc gì tới lượt hai người bọn họ phải làm!
Tống Đàm mà kiểu người “quên công quên sức” à? Khoai khô làm ra chắc chắn để sẵn phần cho hai người này, không tám cân cũng phải mười ký!
Đợt làm bí đỏ sấy lần trước, anh ta còn được chia hẳn 20 ký mà!
Không thế thì ai mà hăng hái làm việc vậy? Ngồi ở nhà lo dạy học, nghía nghía điện thoại có phải khỏe hơn không?
Còn bên kia, mấy người lao động đang lơ mơ mở mắt lúc đúng 6 giờ sáng, vừa tắt chế độ im lặng điện thoại thì… ting! Một thông báo vang lên rộn ràng:
[Streamer bạn theo dõi đặc biệt đã gửi thông báo livestream!]
Lập tức tỉnh cả người, mở ra xem, đúng là cái streamer xuyên khu chuyên mục này lại lên sóng từ sớm:
[Livestream bữa sáng thịnh soạn – nhưng không cho bạn ăn đâu nha!]