Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 186: Vì sao lại giấu muội
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:07:41
Lượt xem: 0
Ngày hôm sau, vì sợ Triệu Hoằng Lâm phát hiện hành tung của mình, Triệu Tương Nghi đặc biệt dậy thật sớm, ra ngoài trước hắn.
May mà từ nhà đến Phẩm Hương Lâu không xa, đi bộ cũng không mất nhiều sức lực.
Sinh ý ở Hương Lâu này chính là điểm tâm nóng hổi, lúc Triệu Tương Nghi bước vào Phẩm Hương Lâu, chưởng quỹ cũng nhìn thấy nàng.
Một tiểu nhị chạy đến tiếp đón, nàng nói tên nhà các, tiểu nhị lập tức mang nàng đi trước
Hôm qua chưởng quỹ nói, Triệu Hoằng Lâm định giờ ngọ ghé qua đây, cho nên nàng mới đến đây sớm hơn một chút để không bị phát hiện.
Ăn một chút điểm tâm, Triệu Tương Nghi vào nhuyễn tháp nhàm chán nhìn dưới lầu người người qua lại. Tiểu nhị đã sớm mang đồ ăn để trên bàn, Triệu Tương Nghi dặn hắn đừng vào nhã các khi nàng chưa gọi.
Chờ tiểu nhị đi rồi, Triệu Tương Nghi nhảy xuống nhuyễn tháp, bắt đầu tìm hiểu gian nhã các này.
Sát vách là nhã gian Thu Lộ, đứng trước bức tường, gõ thử lên tường một cái, nghe âm thanh từ bức tường vọng đến, đúng là hiệu quả cách âm không được tốt, dù sao tưởng này cũng làm từ ván gỗ mà ra, nếu có nghe lén, cũng không khó khăn mấy.
Chả trách Triệu Hoằng Lâm một lần mua hết ba gian nhã các gần nhau thế này.
Triệu Tương Nghi đợi một lúc, cho đến khi trà và điểm tâm trên bàn nguội lạnh, Triệu Hoằng Lâm vẫn không có đến. Ngay lúc Triệu Tương Nghi nóng lòng, rất sợ xảy ra chuyện gì đó, hoặc là chưởng quỹ lo lắng, đem chuyện này nói hết cho Triệu Hoằng Lâm?
Đang lúc Triệu Tương Nghi nóng lòng, thì nhã gian sát vách truyền đến tiếng nói của tiểu nhị: “Hai vị thiếu gia, xin hỏi có muốn dùng gì không?”
“Đem một chút điểm tâm đến đi, còn nữa đem một ấm trà Long Tĩnh.” Là giọng nói của Triệu Hoằng Lâm
Triệu Tương Nghi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ghé tai sát vách tường, ngưng thần nghe cuộc nói chuyện sát vách
Tiểu nhị khép nhẹ cửa phòng lại, Bùi Tử Quân nói mình đã đói bụng, Triệu Tương Nghi đều nghe được nhất thanh nhị sở.
Nàng đắc ý mỉm cười, nghĩ thầm, hừ, hai người đều lừa gạt ta không ít, để xem ahi người nói gì.
Không bao lâu, tiểu nhị mang điểm tâm đến, Triệu Hoằng Lâm căn dặn: “Ở đây không có gì nữa, trước khi bọn ta đi, ngươi không được vào nãh gian này.”
Tiểu nhị ‘Dạ.’, sau đó giúp hai người đóng cửa lại.
Nhã các Thu Lộ bỗng yên tĩnh lại, không có tiếng nói chuyện.
Hai người đang lẳng lặng thưởng thức điểm tâm, tự động tác đều văn nhã an nhàn, vì vậy âm hưởng không lớn... Nhưng lại làm Triệu Tương Nghi nóng ruột, trong bụng như có trống đánh, giống như cảm gíac rằng mình bị hai người họ phát hiện, sau đó từ bên ngoài mờ cửa vào, tiện thể chỉ trích hành vi nghe lén của mình.
“Ta còn phải quay về Nhiễm Thúy Trai, thời gian không nhiều, ngươi mau nói đi.” Là giọng nói của Bùi Tử Quân, “Có điều ngươi không nói ta cũng hiểu, nhất định là liên quan đến tên Lý Trường Tranh.”
“Vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?” Triệu Hoằng Lâm lạnh nhạt nói.
“Ta chỉ không hiểu, ngươi hoàn toàn có thể đạt được danh hiệu đệ nhất, tại sao lại để tên tiểu tử kia tiện nghi?” Giọng nói Bùi Tử Quân hơi lớn, Triệu Tương Nghi nghe được, hai tay nắm chặt lại, lòng đầy bất an.
“Đây không phải là cho hắn tiện nghi, mà là lợi dụng hắn để ta được tiện nghi.” Triệu Hoằng Lâm rót cho mình một tách trà, chậm rãi thưởng thức, mắt nhìn Bùi Tử Quân, “Có một việc, ta không nói cho ngươi biết.”
Bùi Tử Quân không nói, có lẽ là đợi Triệu Hoằng Lâm nói tiếp.
Lúc này lòng Triệu Tương Nghi rất loạn, quả nhiên, bọn họ quả nhiên có việc gạt nàng, hơn nữa theo giọng điệu, chính là đã giấu từ rất lâu.
“Mấy tháng trước, hắn tới tìm ta, khi đó bọn ta thương nghị với nhau.” Triệu Hoằng Lâm hời hợt nói, “Lúc xưa ta có gắng nỗ lực, bởi vì muốn bảo trụ mình nằm trong nhóm năm người đứng đầu, tốt nhất đạt danh hiệu hạng nhất.”
“Nhưng không phải là ngươi, mà là hắn.” Bùi Tử Quân có chút tiếc hận nói.
“Đều giống nhau, chỉ cần làm bài thi là được, viết tên ai đều thế thôi, theo như mục đích đặt ra, không có gì là không tốt.” Triệu Hoằng Lâm không thèm quan tâm nói.
“Kỳ thực ngươi còn có thể tiếp tục thi, vì sao lại buông tha, còn kinh doanh hiệu thuốc nữa chứ? Đối với sự hiểu biết của ta với ngươi, ngươi cũng không phải là người thích buôn bán.” Giọng nói của Bùi Tử Quân chậm rãi trở nên khí phách.
Triệu Hoằng Lâm uống thêm một ngụm trà nữa, sau đó chậm rãi nói: “Thích hay không thích có cái gì khác nhau? Chỉ cần đạt được mục đích, ta nguyện ý làm.” Dừng một chút, rồi cười, “Đợi thêm ba năm nữa ư? Ta không có cách nào làm mình bình tĩnh vượt qua ba năm này, sẽ điên mất. Trơ mắt nhìn tên súc sinh kia nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ta làm không được. Hơn nữa...có một tên Lý Trường Tranh thì cũng sẽ có thêm một tên Trương Trường Tranh nữa, ta phải lãng phí thời gian đến bao giờ?”
“Hắn đáp ứng ta, sẽ mở một hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh cho ta, giấy tờ và những vấn đề liên quan đều thay ta làm, có gì không tốt? Hơn nữa ở trước khi thi, ta đã biết kết quả, cuộc thi này có thể giúp hắn, thoát qua hiểm cảnh, vạn vô nhất thất, ta cũng không có hại.” Triệu Hoằng Lâm nói xong, tiện tay lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng.
Bùi Tử Quân trầm mặc một hồi, một lúc sau, mới lên tiếng nói: “Kỳ thực, việc hiệu thuốc ta có thể giúp ngươi, ngươi đâu cần hy sinh tiền đồ của mình.”
“Ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi.” Triệu Hoằng Lâm lắc đầu, “Ngươi cho là, nếu như ta không đáp ứng đề nghị của Lý Trường Tranh, ta có thể thi sao? Đám người đó nhìn ta chằm chằm, nếu như ta không giúp hắn, không chỉ không thi được cuộc thi năm nay, trổ hết tài năng của mình, mà còn mang đến cho cả triệu gia phiền phức lớn, thời đại này, loạn như vậy đấy, người thường không thể nói, nhưng quyền thế mới có thể nói. Ngược lại, nếu ta giúp hắn một tay, hắn có được hắn công danh như hắn muốn, mà ta cũng nhận được thứ ta muốn, tin tưởng qua không bao lâu nữa, chúng ta có thể triển khai đợt công kích đầu tiên.”
“Ta đã sớm nói, phiền phức này của ngươi ta có thể nhờ dượng ta giúp đỡ ngươi, ông ấy làm quan tam phẩm trong triều.” Bùi Tử Quân nhíu mày.
“Chuyện về Trần đại nhân, ta đã sớm nghe, bản thân ông ấy khó đảm bảo được mình, cũng không phải là ta khoa trương nói, trong triều đình vốn là hay thay đổi, hôm nay ngươi nở mày nở mặt nhìn người, ngày mai có thể bị bỏ tù, ngươi coi như là ta ích kỉ đi, ta không muốn vì chuyện này mà Trần đại nhân gặp rắc rối, tránh lúc đó liên luỵ đến người nhà ta.” Triệu Hoằng Lâm nói, “Đây cũng là một trong những nguyên nhân ta bỏ con đường làm quan, làm quan tuy có quyền có thể, nhưng cũng chỉ hào nhoáng một thời, bao nhiêu mưu mô tranh đấu ẩn trong đó, giả như chỉ có một mình ta nhất định không chút do dự đối mặt, nhưng ta còn có thân nhân, nếu như ta sơ xuất, bọn họ cũng bị liên luỵ theo. Còn nữa, nếu ta còn ngoan cố đợi thêm ba năm nữa để đi thi, Lý Trường Tranh sẽ để mắt đến ta, đến lúc đó những việc hôm nay ta giúp hắn cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa, vì hắn sẽ không bỏ qua cho ta. Chẳng bằng bây gòờ kinh doanh hiệu thuốc cho tốt, ngày sau có thể dựng cơ nghiệp ở huyện Giang Ninh, cùng ngươi tạo thế lực của riêng mình —— “
“Ta tin tưởng, có thể đánh bại tên súc sinh đó.” cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra
Ở nhã các bên cạnh, Triệu Tương Nghi nghe được, trong đầu hỗn loạn vô cùng, từ cuộc n1oi chuyện của hai người, nàng biết được không ít tin tức, nhưng nghe lời tự thuật của đại ca, nàng lại không biết giải quyết làm sao đây.
Nhưng mà, có hai điều, Triệu Tương Nghi khẳng định.
Thứ nhất, chuyện Triệu Hoằng Lâm không đậu tú tài, bên trong nhất định có mánh khóe, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, có thể xác nhận chuyện này liên quan đến người tên Lý Trường Tranh, nhất định hắn ta làm bừa một bài, xong hai người lại tráo bài thi của nhau, cho nên đại ca mới thi rớt, mà đối phương lại đậu tú tài.
Thứ hai, trong lời nói Triệu Hoằng Lâm có nhắc đến việc có một hiệu thuốc khác mở ở huyện Giang Ninh đi?
Chuyện làm khi nào, nàng cũng không biết.
Chả trách lại n1oi đã bắt đầu từ rất lâu rồi, đại ca và Bùi Tử Quân thường đi chung với nhau, nói vậy chuyện của hiệu thuốc, cũng là Bùi Tử Quân giúp đại ca không ít.
“Bây giờ, ta chỉ mong muốn làm sao có thể đánh bại tên súc sinh đó, chờ tất cả sóng yên biển lặng, ta sẽ an ổn sống yên bình, cũng không có gì không tốt. Con đường làm quan quá nguy hiểm, hơn nữa cần phải có may mắn, bây giờ ta không nắm bắt cơ hội này, sợ rằng đêm dài lắm mộng, ta muốn tốc chiến tốc thắng cơ.” Triệu Hoằng Lâm còn nói.
Bùi Tử Quân suy nghĩ một hồi, cũng là mở miệng nói: “Ngươi làm thì đã làm rồi, bây giờ cũng đâu vãn hồi lại được. Hơn nữa, mặc kệ thế nào, hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh ta sẽ giúp ngươi trông coi, còn chuyện ở trấn Thanh Hà này thì ngươi phải tự xử lý. Thuận tiện cho ta hỏi, ngươi định bắt đầu kế hoạch khi nào?”
“Năm sau, khi đó sinh ý hiệu thuốc đi vào quỹ đạo, đến lúc đó nhà nhà sẽ đến hiệu thuốc mua thuốc, cần phải mua thuốc để dự trữ, ta định lúc đó bắt đầu xuất kích, sẽ không bị đối phương hoài nghi.” Triệu Hoằng Lâm đáp.
“Ừ, nói đến đây thôi, ta về Nhiễm Thúy Trai trước.” Bùi Tử Quân đứng dậy từ biệt Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm tiễn ra đến cửa, sau đó quay lại ngồi thưởng trà.
Nhã các yên tĩnh, hắn rơi vào trong suy nghĩ.
Lúc này, kế hoạch hắn đặt ra đã tàhnh công được phân nửa, còn nửa còn lại, phải dựa vào chính mình.
Hai hiệu thuốc lớn, hẳn có thể đánh bại được đối phương.
Đến lúc đó, không chỉ lấy lại được khế ước bán thân của Tề Uyển Dao, mà còn có thể đẩy tên súc sinh đó vào cảnh cửa nát nhà tan, bọn họ sống trong giàu sang lâu rồi, cũng nên bỏ thôi.
Ở trong nhã các Đông Tuyết, Triệu Tương Nghi cảm thấy bất ổn trong lòng, phân vân hồi lâu, cuối cùng quyết định, đi trước cửa nhã các Thu lộ.
Gõ cửa.
Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, không ngẩng đầu nhưng giọng nói mang chút không vui: “Ta không phải đã nói, không có chuyện gì đừng quấy rầy ta sao?”
“Là muội.” Giọng nói Triệu Tương Nghi run rẩy, nàng khó có thể tưởng tượng, đứa nhỏ Triệu Hoằng Lâm này đã sớm trưởng thành như vậy.
Triệu Hoằng Lâm nhận ra giọng n1oi của muội muội, tay run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-186-vi-sao-lai-giau-muoi.html.]
Có điều chỉ một lúc, hắn khôi phục bình thường, đặt chén trà xuống, đứng dậy mở cửa cho Triệu Tương Nghi, lúc nhìn thấy nàng, hắn tận lực bảo trì nụ cười: “Sao muội lại đến đây?”
Lúc Triệu Tương Nghi nhìn thấy Triệu Hoằng Lâm một khắc kia, cả người cảm thấy như thoát lực, nàng không nói gì, không có phẫn nộ, chỉ cúi mặt đi vào trong nhã các, ngồi ở vị trí đối diện Triệu Hoằng Lâm
Triệu Hoằng Lâm bất an ngồi xuống, thấy tiểu muội không nói lời nào, vừa cười vừa nói: “Đói bụng không? Ca gọi tiểu nhị đem món muội thích ăn lên đây.”
“Không cần, muội đã ăn rồi.” Triệu Tương Nghi ngẩng đầu, “Là ở nhã gian Đông Tuyết bên cạnh.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit ạti Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Nói xong, nàng có thể cảm nhận được, Triệu Hoằng Lâm đang mở to con mắt nhìn nàng.
Hôm nay, những lời hắn nói khiến cho Triệu Tương Nghi thất kinh, đồng thời, lời Triệu Tương Nghi nói, cũng làm hắn sợ hãi.
Hắn thấy, tiểu muội vốn nhu thuận như thế, tâm tư lại rất sâu, hơn nữa, còn bei61t kế haoch5 của hắn.
“Nghe trộm là một thói quen xấu.” Một lúc lâu, Triệu Hoằng Lâm phụng phịu nói một câu
“Nhưng so với người hay nói dối nào đó vẫn tốt hơn.” Triệu Tương Nghi cất cao giọng nói nhìn Triệu Hoằng Lâm.
Đối mặt óới sự tức giận của tiểu muội, Triệu Hoằng Lâm đau đầu, nhưng nghe nàng nói vậy, muốn lừa gạt nàng tiếp là không thể, nàng sao mà thông minh quá, còn hơn hắn.
Hắn vẫn cho là mình rất giỏi.
“Ca ca, vì sao gạt muội? Không xem muội là người nhà sao?” Triệu Tương Nghi để ý chính là cái này.
“Muội còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện, huynh không muốn kéo muội vào, chỉ một mình huynh làm là được, muội chỉ cần sống vô tư.” Triệu Hoằng Lâm đưa đĩa điểm tâm đặt trước mặt Triệu Tương Nghi, “Muội thích ăn món này, ăn nhiều vào.”
Triệu Tương Nghi không ăn điểm tâm, chỉ lắc đầu nói: “Bây giờ muội đã biết, ca còn muốn muội sống vô tư sao? Muội không phải là người không tim không phổi.”
“Tương Nghi, hôm nay những gì muội nghe được, coi như chưa từng nghe đi, ca phải tìm chưởng quỹ Phẩm Hương Lâu tính sổ.” Triệu Hoằng Lâm mím môi nói.
“Muốn muội không nói cho mọi người biết thì cũng có thể.” Triệu Tương Nghi sảng khoái đáp ứng, thế nhưng lập tức nói vào trọng tâm vấn đề, “Muốn muội không đem chuyện này nói ra, thì phải đem tất cả những chuyện huynh làm n1oi cho muội nghe không sót một chữ, không được nói dối, không được lừa gạt muội nữa, sau này có làm gì, cũng phải nói cho muội biết.”
“Muội hồ đồ gì vậy?” Triệu Hoằng Lâm hoàn toàn xem nàng như một đứa trẻ, “Nên biết muội đều biết, không biết cũng đều ca không muốn muội biết, đừng nhắc tới cũng vô ích.”
“Muội chỉ hỏi hai câu, huynh phải nói cho rõ, không được giấu diếm muội.” Triệu Tương Nghi như đinh c.h.é.m sắt nói, nếu ngày hôm nay không làm rõ chuyện này, nàng quyết định đập vỡ đầu ca ca ra xem trong đầu ca ca chứa cái gì.
Triệu Hoằng Lâm chịu thua, hắn đúng là muốn bảo vệ Triệu Tương Nghi, không cho nàng bị những thứ bẩn thỉu này vấy bẩn, nhưng bây giờ, nàng đã biết, còn kiên quyết như vậy, hắn cũng không thể lừa gạt nàng nữa. Hắn biết rõ tính cách của muội muội, nếu lúc này hắn còn giấu nàng, kết cuộc ra sao, tuyệt đối sẽ đi ngược lại ước nguyện ban đầu của mình.
“Muội muốn biết cái gì?”
“Hảo hảo giải thích cho muội biết, vì sao không thi đậu, còn không định thi tiếp nữa. Còn nữa, chuyện hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh là sao vậy?” Triệu Tương Nghi đâu vào đấy hỏi.
Thật ra trước khi nàng hỏi, Triệu Hoằng Lâm đã đoán được hai vấn đề nàng muốn hỏi.
“Vậy muội muốn nghe cái nào trước?” Trên mặt Triệu Hoằng Lâm rốt cục hiện ra vẻ tươi cười, có lẽ là hai người đều giống nhau đều nói chuyện dứt khoác như thế, so với việc che giấu thì thoải mái hơn nhiều.
“Chuyện khoa thi, đừng nghĩ lừa muội dễ dàng, muội sẽ đi tìm Bùi Tử Quân kiểm chứng, huynh ấy so với ca ca còn thành thực hơn.” Triệu Tương Nghi cảnh cáo nói.
“Từ khi nào mà muội tin Tử Quân hơn ca ca muội thế?” Triệu Hoằng Lâm bất đắc dĩ cười, thầm sắp xếp lời nói, sau đó mới trả lời, “Là chuyện mấy tháng trước, ca liên tục được phu tử khen ngợi, từ đó trở thành đối tượng công kích của mấy công tử con nhà quyền thế. Khi đó trong lòng ca biết rõ, nếu ca nằm trong người đậu đầu tiên, sẽ càng gặp khó khăn hơn. Mặc dù được như ý nguyện, nhưng những ngày về sau, sẽ khó mà yên bình được. Tú tài rồi cử nhân, cử nhân thành hội nguyên, chỉ có hội nguyên mới có thể tham gia thi đình, mỗi một lần thi đều gian khổ, ca chẳng biết phải chờ đến khi nào mình nổi danh.”
“Cho nên, sau nhiều lần suy nghĩ, ca cảm thấy việc xem những người đó là địch so với việc thành ‘bằng hữu’ của nhau, thì ca chọn cái thứ hai, chí ít, ca có thể kiếm được lợi từ trên người họ.”
“Thảo nào hồi hè, có một đêm muội nghe cha và huynh nói chuyện với nhau, nói là huynh đi lại rất nhiều với những công tử quyền quý kia.” Triệu Tương Nghi đúng lúc nói chen vào.
Triệu Hoằng Lâm không có phủ nhận, gật đầu tiếp tục nói: “Bọn họ mặc dù xuất thân bất phàm, nhưng muốn thi đậu thì phải nhờ bậc cha chú làm quan trong triều giúp đỡ, còn không thì biết khi nào mới đậu. Thế nhưng đám người kia, cũng không chịu nổi, có cho họ thêm nhiều thời gian học, họ cũng không thi nổi, cho nên họ mới nghĩ đến việc tìm người thi hộ.” Trong lúc Triệu Hoằng Lâm tự thuật, Triệu Tương Nghi cảm nhận được một loại cảm giác bất đắc dĩ, hoá ra ở cổ đại, quan trường cũng hắc ám không gì sánh được, không phải là người quyền thế, tiền bạc nhiều thì đừng mơ mà trụ nổi.
Triệu Hoằng Lâm đúng là rất thông minh, chưa có chống đối lại những người đó, ngược lại còn suy nghĩ kiếm được lợi cho mình.
“Có một người gọi là Lý Trường Tranh, muội cũng nghe qua rồi.” Triệu Hoằng Lâm nói tiếp, “Phụ thân của hắn là quan ngũ phẩm, chưa tính là quan lớn, nhưng ở nơi này lại có chút uy vọng, đáng tiếc lại sinh ra một nhi tử không ra đâu. Lý Trường Tranh đến tìm ca, ca không có cự tuyệt mà là đáp ứng lập tức hắn. Lúc thi, hắn chuẩn bị xong xuôi hết, sau đó ca tráo bài thi với hắn, kết quả muội cũng biết rồi đấy, Lý Trường Tranh đứng đầu khoa thi.”
“Ca ca, khổ cho ca rồi.” Triệu Tương Nghi nghe xong câu chuyện của Triệu Hoằng Lâm, không đành lòng nói.
“Vì vậy ca quyết định nhanh thoát khỏi những ngày tháng khổ ải này, không muốn dính dáng đến những người đó nữa, cũng không muốn bị người ta lợi dụng lần nữa.” Triệu Hoằng Lâm thoải mái mà cười
Nhưng Triệu Tương Nghi lại cười không nổi, lúc này nàng đã quên vấn đề thứ hai muốn Triệu Hoằng Lâm giải thích
Có điều Triệu Hoằng Lâm không có quên, mà tự giải thích: “Về phần hiệu thuốc ở huyện Giang Ninh, đã mở vào mấy tháng trước rồi, đều dùng tiền để dành của ca mà mở, còn có chút ít tiền vốn mà Tử Quân bỏ vào. Khi hiệu thuốc đi vào hoạt động cần rất nhiều tiền, cũng đều lấy từ Nhiễm Thuý Trai của Tử Quân, chờ sinh ý tăng lên, ca sẽ trả lại cả vốn lẫn lời cho hắn.”
“Ca mở hiệu thuốc đó là muốn làm cái gì?” Triệu Tương Nghi bất an nói.
Triệu Hoằng Lâm quyết định đi lên con đường này, như vậy nàng nhất định sẽ không chút do dự mà giúp hắn, cho nên muốn làm tốt chuyện này, nàng cần biết rõ chân tướng.
“Người ta nói oan gia đều đồng hành, Niên Thế Hữu dựa vào sinh ý từ hiệu thuốc mà giàu lên, ca cũng không ngại xem hắn là oan gia đâu.” Đột nhiên Triệu Hoằng Lâm hạ giọng xuống, “Tạm thời ca chưa có cách gì đối phó hắn ta, có điều sẽ nhanh thôi.”
“Nhất định phải nói cho muội biết.”
Triệu Hoằng Lâm kinh ngạc nhìn tiểu muội, hiển nhiên, hai người bây giờ đã lớn. Tiểu muội không còn là đứa nhỏ đi đường thì lảo đảo, phải để hắn ôm đi nữa rồi, mà chính hắn, nghiễm nhiên không còn là tiểu tử chỉ biết ngoan ngoãn đọc sách.
“Ca ca, ca làm vậy đáng giá sao?”
“Ca cảm thấy rất đáng giá.” Triệu Hoằng Lâm không e dè nói, “Ca vốn muốn thi lấy công danh, chính vì như thế mới có thể làm mình nổi bật, đến lúc đó có thể trả thù những người từng khi dễ nhà ta. Nhưng tình huống bây giờ không giống nữa, mở hiệu thuốc kinh doanh là mục tiêu kế tiếp của ca, hơn nữa lại mạo hiểm rất lớn.”
“Tiểu muội, ca ca nói những lời này, muội hiểu không?” Nói đến đây, Triệu Hoằng Lâm cau mày nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ, ca ca, muội bây giờ rất hiểu chuyện, bởi vì hai huynh muội chúng ta không giống những hài tử nhà khác, chúng ta không có nương.”
“Nhưng bây giờ không giống vậy, vì nhà chúng ta có nương, muội hãy cứ vui vẻ hưởng thụ đi, vì sao lại muốn theo ca chịu khổ? Việc này, vốn không liên quan đến muội.”
“Không có biện pháp, ai bảo muội là muội của ca kia chứ, tính muội thế nào ca cũng biết rồi đấy, rất giống ca.” Triệu Tương Nghi trêu
Triệu Hoằng Lâm cười gượng gạo.
“Ca ca.” Triệu Tương Nghi vươn tay ra nắm lấy tay Triệu Hoằng Lâm, rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay hắn lạnh vô cùng, Triệu Tương Nghi rùng mình, “Sau này có việc gì cũng phải nói cho muội biết, muội thấy không khổ tí nào, hơn nữa ca không nên chịu đựng một mình. Thật ra mọi người đều biết trong lòng ca có tâm sự, chỉ là ca không muốn nói cho mọi người biết, ngược lại càng làm cho mọi người thêm lo lắng, sao có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống được?”
“Không được nói cho cha nương, nếu không chuyện sẽ xảy ra biến cố.”
“Ca đáp ứng muội, mặc kệ chuyện gì xảy ra, ca đều phải bảo đảm an toàn cho mình.” Triệu Tương Nghi nắm tay ca ca không khỏi tăng thêm lực đạo.
“Ừ, ca sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu.” Triệu Hoằng Lâm nghiêm túc gật đầu.
Hai huynh muội dạo một vòng rồi về phủ, điều này khiến Nhâm thị ngạc nhiên, bởi vì hai người trước sau ra cửa, vả lại hai chuyện khác nhau.
“Là con đi đón tiểu muội, lo lắng con bé ở ngoài một mình gặp nguy hiểm.” Triệu Hoằng Lâm trả lời tránh để Nhâm thị nghi ngờ
Phương thị đang theo Triệu lão gia tử ở trong vườn ngắm hoa, Triệu Mẫn Mẫn thì ở trong bụi hoa chơi đùa với nha hoàn, bà tử, chẳng biết đã tàn phá bao nhiêu cành hoa tươi. Nhưng hết thảy, Triệu Tương Nghi đều thu vào tầm mắt, thật ấm áp.
Có lẽ, chờ thêm một thời gian nữa, có thể là cuối năm nay, có thể là sang năm, năm sau... Chờ sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện rồi, nhà bọn họ có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này rồi.
Nàng đã sớm nói, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu người một nhà ở cùng một chỗ, bình an khoái khoái lạc lạc sống. Cuộc sống như thế, bất kể là ở nơi nào, đều là cuộc sống nông thôn nhàn rỗi.