Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi - Chương 223: Vệ Lâm
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:33:12
Lượt xem: 0
Ngày ấy Bùi Tử Quân quay về trấn Thanh Hà, Ông thị cũng đi theo.
Triệu Tương Nghi sau khi biết, cực kỳ khẩn trương, nhưng Ông thị vẫn chưa mời bà mối đến, cũng không tỏ ra bất kì thái độ nào, khiến Nhâm thị có hơi thất vọng.
Có điều quan hệ của Nhâm thị và Ông thị không tệ, cũng tin rằng Ông thị làm vậy là có lý do..
Trưởng bối hai bên gặp nhau, Nhâm thị lời ít mà ý nhiều nói chuyện của Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi, đây cũng không phải là bí mật gì, lúc nói, Nhâm thị hàm súc nhấn mạnh, Bùi Tử Quân không thể trì hoãn chung thân đại sự của Triệu Tương Nghi, nếu đối phương không hài lòng, thì nên nói ra trước, hài tử nhà họ không kém cỏi đến nỗi không ai thích.
Ông thị dịu dàng nói: “Bọn tôi cũng không phải xoi mói xúc phạm nhà phu nhân, chỉ là chuyện của bọn nhỏ, vẫn phải tinh tế an bài chu toàn đã, tôi thấy con gái nàh phu nhân năm nay mới 14, chưa cập kê, không ngại sẽ chờ đến lúc cập kê, dù sao cũng không chậm.”
Có lời này của Ông thị, Nhâm thị thoáng an lòng.
Triệu Tương Nghi vẫn cúi đầu, không dám nhìn ai, thứ nhất bởi vì trưởng bối đang nói chuyện, nên có chút ngượng ngùng, thứ hai, nàng không ám nhìn thẳng vào mặt Ông thị, sợ mình sơ ý làm sai gì đó, lưu lại ấn tượng xấu, cho nên vẫn là im miệng không nói là được rồi.
Người lớn thì bàn luận vui vẻ, sau khi ăn một bữa cơm ngon, vẫn có ý muốn tiếp tục nói chuyện.
Bùi Tử Quân mời mọc, mang Triệu Tương Nghi lui xuống, vốn trước hôn nhân, nam nữ ở chung một chỗ ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng người lớn thấy Triệu Hoằng Lâm cũng ở cùng, nên không nói gì hết.
Ba người nhất tề rời khỏi Triệu phủ, Triệu Hoằng Lâm rất tự giác đến hiệu thuốc, để lại không gian riêng cho Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân hai người.
Triệu Tương Nghi kinh ngạc nhìn bóng lưng ca ca, thở dài, rồi đi theo Bùi Tử Quân đi hướng ngược lại.
“Muội đừng lo, nương huynh rất thích muội, nếu đã biết tình cảm của huynh dành cho muội, liền quyết định hảo hảo mà khảo nghiệm muội một chút, nhìn thử xem muội có phải là con dâu tốt không.” Bùi Tử Quân trấn an nói, hỏi ngược một câu, “Biết ý này nghĩa là sao không?”
“Hả?” Triệu Tương Nghi mơ hồ ngước mặt lên nhìn Bùi Tử Quân.
“Đứa ngốc, ý là Triệu Tương Nghi muội, sẽ trở thành thê tử của Bùi Tử Quân này.” Bùi Tử Quân trêu đùa, một lát sau dừng chân, không cười nữa, thành thật nói.
“Tương Nghi, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra, huynh sẽ luôn ở bên cạnh muội, đừng sợ, bất cứ lúc nào muội cần huynh đều ở đây, muội không có một mình đâu.”
“Muội cũng không có yếu ớt như là huynh nghĩ đâu.” Triệu Tương Nghi nắm chặt nắm tay nhỏ, quơ quơ trước mặt Bùi Tử Quân, trong l2ong hết sức cảm động, Bùi Tử Quân có thể cam kết như vậy với mình.
Bùi Tử Quân nghe vậy, quay đầu sang một bên cười, sau xoa đầu Triệu Tương Nghi: “Huynh biết.”
“Tiểu di của huynh sao rồi?” Đi tới đi lui, Triệu Tương Nghi đột nhiên hỏi tới Trần Ông thị.
“So với tưởng tượng của chúng ta còn thảm hơn.” Bùi Tử Quân lời ít mà ý nhiều, những lời này, lại làm cho Triệu Tương Nghi cả kinh.
Nàng bĩu môi, không nói chuyện, chỉ trầm mặc thở dài một hơi.
“Lúc huynh về huyện Giang Ninh có gặp Vi nhi, muội ấy đến xin lỗi huynh, còn nói không có biện pháp đến trấn Thanh Hà xin lỗi muội.” Bùi Tử Quân nói.
Triệu Tương Nghi nghe thấy câu cường điệu phía sau, ngẩng đầu nghi vấn hỏi: “Tỷ ấy làm sao vậy sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là ——” Bùi Tử Quân dừng một chút, khóe môi nhếch lên vài phần bất đắc dĩ, lại miễn cưỡng cười, “Con bé rất nhanh sẽ phải lập gia đình.”
“Cái gì?” Triệu Tương Nghi giật mình không chỉ một một chút, Trần Vi trở lại huyện Giang Ninh mới bao lâu, sao đột nhiên gia đình? Là bị Trần Ông thị bức bách sao?
Phản ứng đầu tiên là nghĩ ngay đến điều này.
Bùi Tử Quân gật đầu chắc chắn, bắt đầu giới thiệu vị hôn phu của Trần Vi: “Là con trai Vệ gia, cũng ở huyện Giang Ninh, phụ thân là Vệ Kinh Nam cũng là một thành viên trong hội thương hiệp, của cải nhiều, Vi nhi àm gả qua sẽ không phải lo lắng đến việc ăn ở. Người đó tên Vệ Lâm, là trưởng tử Vệ gia, cũng có thể nói là con trai độc nhất, Vệ gia trừ hắn ra, chỉ còn lại một nữ nhi, còn lại tất cả đều là thứ xuất, cũng không được tính. Ngoài vị muội muội nhỏ nhất, những người khác đều lập gia đình, duy trưởng tử Vệ Lâm chưa lập gia đình, đây là điểm yếu hại của phu phụ Vệ thị.”
“Muội chẳng qua là cảm thấy quá đột ngột.” Triệu Tương Nghi không cười nữa, nàng khó có thể tiếp nhận nổi sự thật này, có thể nhìn ra Trần Vi rõ ràng rất yêu Triệu Hoằng Lâm, nhưng bây giờ lại nhanh chóng chọn một người khác để lấy...
Nhưng ngẫm lại cũng hiểu được, Trần Vi yêu Triệu Hoằng Lâm nhiều năm như vậy, nhưng Triệu Hoằng Lâm căn bản không động tâm với Trần Vi, không từ bỏ sao mà được?
Khổ nỗi, người mình yêu không yêu mình, không bằng tìm một người khác gả cho rồi, cố gắng còn có thể được yêu thương.
Trần Vi muốn như vậy sao?
Vừa nghĩ tới một nữ tử hiền hào cao quý đến thế, sẽ gả cho người mà mình không thích, Triệu Tương Nghi cảm thấy đau lòng.
“Nhân sinh có rất nhiều bất đắc dĩ, không phải ai cũng may mắn giống chúng ta, có thể tìm được người mình yêu, huynh nghĩ, người Vi nhi chọn rất tốt, sau khi biết tin, huynh đã đi thăm dò Vệ Lâm kia, người cũng không tệ, Vi nhi chọn hắn, sẽ không hối hận.” Bùi Tử Quân cảm khái nói.
Triệu Tương Nghi chưa từ bỏ ý định hỏi: “Huynh xác định không phải dì huynh bức bách?”
Bùi Tử Quân lắc đầu: “Dì đã sớm đi U Châu ‘tịnh dưỡng’, chuyện chung thân đại sự của Vi nhi do dượng làm chủ. Người là Vi nhi tự chọn, mặc dù huynh đã nhìn ra, muội ấy không có tình cảm với Vệ Lâm, nhưng lại chọn Vệ Lâm, kết cuộc sẽ không kém đâu.”
“Có thời gian muội muốn đi huyện Giang Ninh thăm Vi tỷ tỷ.” Triệu Tương Nghi rũ mi mắt nói.
“Hay là chờ đại hôn của Vi nhi rồi đi, sự xuất hiện của muội bây giờ, sẽ khiến Vi nhi nhớ đến Hoằng Lâm, như vậy Vi nhi đau lòng lắm. Nếu đã chọn lấy người khác, cũng phải thật vui vẻ gả đi, đừng … khiến Vi nhi do dự, cái loại tư vị này không dễ chịu đâu.” Bùi Tử Quân lắc đầu hủy bỏ quyết định của Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi ngưng mi: “Sao tỷ ấy lại làm chuyện điên rồ thế này?”
“Trần Vi là ai a, muội yên tâm, sẽ không.” Bùi Tử Quân đối điểm ấy thập phần kiên trì, “Nếu đã lựa chọn như vậy, đã chứng minh Vi nhi quyết tâm quên đi, mặc dù quá trình, có chút thống khổ.”
Ở huyện Giang ninh xa xa, Trần Vi đang ôm má ngồi thất thần trước cửa sổ, ngây ngốc hoa hải đường bên ngoài.
Hải Đường năm nay đã nở, cũng không phải minh diễm lắm, còn cảnh vật thì sao?
Trần Vi không sức sống suy nghĩ, nghiêng mặt sang, vừa lúc nhìn thấy giá y [áo cưới] thẳng thớm treo trên kệ quần áo, đã từng, nàng ngọt ngào thêu từng đường kim mũi chỉ, hôm nay, nàng mặc lên giá y này, nhưng tân lang lại không phải là người trong mộng.
“Tiểu thư, thiếu gia Vệ gia đến quý phủ, nói muốn mời tiểu thư đi dạo.” Giọng nói của nha hoàn Tiểu Kỳ truyền đến, tâm tình chủ tử gần đây không vui, khiến mọi người sợ hãi, vạn nhất sơ ý chọc tới sẽ gánh hậu quả..
Đặc biệt khi nhắc đến Vệ Lâm, càng phải cẩn thận.
Quả nhiên, Trần Vi nhíu mày, nhưng không có giận dữ mắng tiểu Kỳ, chỉ nói: “Ngươi đi nói với hắn, ta không được khoẻ, đau đầu, nên không đi được, đổi ngày khác đi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái: “Đau đầu sao? Vậy càng phải đi ra ngoài, bảo đảm khi quay về nàng sẽ đỡ hơn.”
Trần Vi nghe thấy tiếng, quả nhiên thấy Vệ Lâm đang đứng dưới tàng cây hải đường, thân bạch y, dường như muốn cùng hao hải đường hào vào một, vạt áo ánh lên nhu quang [ánh sáng nhẹ], làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của hắn, hết thảy đều trở nên có chút mơ hồ.
Trong lúc mơ hồ, Trần Vi ngẩn người, giọng nói và dáng điệu Vệ Lâm, giống như Triệu Hoằng Lâm.
Nhưng cuối cùng.
Hắn vẫn không phải là Triệu Hoằng Lâm, mặc dù có vài phần giống.
Là lý do này sao?
Chỉ vì còn có thể ở trên người hắn miễn cưỡng tìm được hình bóng Triệu Hoằng Lâm, cho nên mới chọn Vệ Lâm, lừa gạt chính mình.
Vệ Lâm thấy ánh mắt Trần Vi nhìn mình, nụ cười trên mặt cứng lại, chậm rãi tiêu thất.
Nha hoàn lui ra, Vệ Lâm bước lại gần, còn chưa tới trước mặt Trần Vi, Trần Vi ngăn lại: “Nam nữ chưa thành hôn không thể gặp mặt trước khi cưới, cái này công tử không hiểu sao? Còn có đây là khuê phòng của tiểu nữ, công tử tự tiện xông vào, có quá lỗ mãng hay không?”
Bước chân Vệ Lâm dừng lại, sau tiếp tục bước đến, phảng phất không có nghe thấy lời Trần Vi nói, chỉ cố thực hiện ý nghĩ trong lòng:”Ta thích nàng nhìn bộ dáng này của ta đó.”
Bởi vì chỉ có lúc này, ta mới có thể cảm giác được, trong mắt nàng chính là ta, chứ không phải là người khác.
Lúc nàng dùng ánh mắt đau thương đó nhìn ta, nhất định không suy nghĩ đến ta. (Lời tự thuật)
Vừa mới bắt đầu, hắn nhạy cảm đoán ra được, vị Trần tiểu thư này nhất định là đem hắn xem là một người khác.
Trần Vi kinh ngạc, khôi phục lại sắc mặt thường ngày, giễu cợt: ”Đầu óc công tử không phải có vấn đề chứ, thích bị người ta chửi mới được sao?”
“Không, phải nói là, chỉ cần lúc nàng nói chuyện nghĩ đến vi phu, mà không phải người khác là được, vi phu không muốn ai oán, khi lão bà mình cưới về, lại tâm tâm niệm niệm người khác.”Khoé miệng Vệ Lâm nhếch lên.
Trần Vi tinh tế nhìn Vệ Lâm, đột nhiên có chút hối hận vì đáp ứng cửa hôn sự này, nhưng đã đồng ý rồi, hối hận cũng không kịp.
Chết tiệt.
Nàng âm thầm cắn môi.
“Nàng hối hận?” Giống như đọc được suy nghĩ, Vệ Lâm nhẹ nhàng hỏi một câu.
Trần Vi cúi đầu, vẫn chưa phát hiện ra, trong mắt Vệ Lâm có một tầng ưu thương.
“Không phải nói ra ngoài sao? Đi thôi.” Trần Vi cắn môi, dẫn đầu ra ngoài.
Khoé môi Vệ Lâm nhếch lên, nhín bóng lưng Trần Vi, đột nhiên lấy từ trong túi ra một cái khăn tay màu hồng nhạt, đó là mấy tháng trước, Trần Vi du hồ làm rơi, vừa lúc bị Vệ Lâm nhặt được, lúc đó gặp Trần Vi một lần nhớ mãi không quên.
Trải qua tìm kiếm, mới điều tra ra được thân phận và nơi ở của nàng.
Phía trên khăn tay là một bài thơ phú, Vệ Lâm thật lâu khó quên.
Hắn tin rằng, người con gái này chính là một nửa kia của mình.
Sở dĩ, hắn năm lần bảy lượt đến Trần phủ cầu thân, nhưng đều bị Trần Vi cự tuyệt, không sao hết, hắn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ cần Trần Vi không trở thành thê tử của người khác, thì vẫn còn cơ hội.
Cũng không biết là ông trời cảm động thành ý của hắn hay sao, Trần Vi cuối cùng đồng ý.
Hắn mừng rỡ như điên chạy tới Trần phủ tìm nàng.
Nhưng ngày đó, hắn lại chỉ thấy dưới tán cây hải đường, Trần Vi ngồi xổm, ôm người mà kh1oc.
Nàng như vậy là không muốn gả cho hắn sao?
Vậy tại sao chọn hắn
Ngày đó, hắn suy nghĩ nhiều muốn bước đến ôm lấy nàng, thế nhưng hắn lùi bước, còn nhiều thời gian, hắn quyết định sẽ dùng cả đời mình, khiến cô gái này sẽ thích và chỉ thích hắn.
“Rốt cuộc có đi hay không?” Trần Vi quay đầu phiền chán nhìn Vệ Lâm.
Vệ Lâm mới phục hồi tinh thần lại, nhếch môi cười, thầm nói: “Không sao, có thể đáp ứng mình ra ngoài đi dạo đã là một bắt đầu tốt rồi.”
Hai người một đường ngồi xe ngựa đi tới vùng ngoại ô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/chuong-223-ve-lam.html.]
Lúc này cuối xuân, cảnh sắc xung quanh rất đẹp.
Nhưng Trần Vi không có hứng thú ngắm cảnh, chỉ ngơ ngác ngồi trong xe như đi vào cõi thần tiên.
Vệ Lâm một mực chuyên chú nhìn nàng, nhìn thấy vùng lông mày nàng từ khi xuất môn không giãn ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến nàng thống khổ như vậy?
“Công tử muốn làm gì?” Sau khi hoàn hồn, đối mặt với Vệ Lâm đang cách mình ngày càng gần, Trần Vi không kiềm chế được cơn giận, trực tiếp đẩy khuôn mặt hắn ra, bộ dáng rất tức giận.
“Bộ dạng bây giờ của nàng so với bộ dạng trầm lặng lúc nãy, đẹp hơn nhiều.” Vệ Lâm mỉm cười, lại trêu chọc, “Nàng định mưu sát chồng à? Còn chưa thành hôn, đã nghĩ muốn làm quả phụ?”
“Đăng đồ tử” Trần Vi tức giận, cả người run, “Sao ta lại chọn một vị hôn phu như ngươi, mắt ta bị mù rồi.”
“Bây giờ biết cũng đã trời rồi, từ từ mà thích ứng đi.” Vệ Lâm không sợ Trần Vi phát hỏa, da mặt dày mỉm cười.
Đối mặt người như vậy, Trần Vi có chút bất đắc dĩ, chặc miệng, không thèm nói nữa.
Hối hận vì gả cho Vệ Lâm, hối hận vì hôm nay đáp ứng đi cùng hắn, cũng hối hận khi nói chuyện với hắn.
Nhìn từng biểu tình trên mặt Trần Vi đen như đ.í.t nồi, nụ cười trên mặt Vệ Lâm càng sáng chói, hắn chính là muốn thấy một Trần Vi như vậy, chỉ có lúc này, trong lòng nàng mới có thể nghĩ đến hắn, mà không phải người khác.
“Nương tử, nàng rất thích đi du hồ?” Vệ Lâm đột nhiên nhìn Trần Vi hỏi.
Trần Vi không khỏi nhìn hắn, sau đó quay mặt qua chỗ khác lạnh lùng nói: “Chúng ta vẫn chưa thành hôn, gọi như vậy không hợp quy củ.”
“Ta thích là tốt rồi, nhà của ta không giống nhà nàng, ban đầu là nhà quan, cho nên không có quá coi trọng lễ nghi này, nàng sau khi xuất gái sẽ biết, cha mẹ ta rất tùy ý, như vậy nàng mới có thể thanh nhàn tự tại, hiểu không?” Vệ Lâm nói, còn vươn tay nhéo mũi Trần Vi.
Trần Vi bất ngờ không kịp đề phòng, tim đập nhanh.
“Ta muốn g.i.ế.c ngươi” Đến Triệu Hoằng Lâm còn chưa từng làm vậy với nàng, Vệ Lâm hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì hả.
Vệ Lâm thừa dịp Trần Vi tâm hoảng ý loạn, cười phúc hắc hôn lên môi nàng, môi Trần Vi nóng không hề lạnh giống như trong tưởng tượng, thật tốt.
Hắn tinh tế thưởng thức, chậm rãi mút, hương khí từ miệng Trần Vi bị hắn tham lam nuốt vào miệng, tay hắn vòng quanh ôm eo Trần Vi…
Cho đến khi Trần Vi phản ứng kịp, cắn chặt môi dưới, hung hăn nhéo tay hắn.
“Đau...” Hắn tránh thoát, còn kêu rên, có chút bị tổn thương nhìn Trần Vi, “Nàng thật sự muốn mưu sát chồng?”
“Cút, cái tên tiểu nhân vô sỉ này.” Trần Vi không nghĩ tới Vệ Lâm lại phóng đãng không kềm chế được, tùy ý khinh bạc nàng, môi nàng còn chưa bị kẻ nào chạm qua, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên đoạt lấy nụ hôn đầu của nàng.
Vệ Lâm cau mày xoa nhẹ cánh tay mình, cẩn thận đụng vết thương ở môi dưới, vết m.á.u dính trên tay đập vào mắt.
“Đã chảy máu, nàng mau giúp ta xoa đi.” Lâm cười đến mắt híp lại.
Trần Vi ngây ngẩn cả người, nàng là chưa từng thấy qua ai mặt dày như tên Vệ Lâm này.
Trong lúc nhất thời, nhìn môi Vệ Lâm chảy máu, Trần Vi đột nhiên nhớ đến mình vừa rồi bị hắn hôn, cái loại cảm giác hốt hoảng không hiểu nổi.
“Chết tiệt...” Trần Vi thầm mắng, căm tức nhìn Vệ Lâm, “Ngươi mau cho ta xuống xe, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Vệ Lâm lại cường ngạnh nắm lấy ngón tay Trần vi đang chỉ vào hắn, thu lại tất cả tiếu ý, nghiêm túc nói: “Có tác dụng gì? Nàng cuối cùng cũng phải gả cho ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ hôn nàng, thậm chí đụng đến thân thể nàng, đây là chuyện không thể vãn hồi. Trần Vi, ta mặc kệ trong lòng nàng còn ai đó, đó cũng đã là quá khứ, ta yêu chính là nàng ở tương lai, một ngày nào đó, tương lai của nàng đều thuộc về ta.”
“Trần Vi, ta yêu nàng, ta muốn nàng phải yêu ta.”
Một câu cuối cùng kia, không giống cầu tình yêu, nhưng lại giống như mệnh lệnh.
Trần Vi giật mình, thân thể run lên bần bật, người đàn ông này mới vừa nói cái gì?
Tay cứ vậy bị Vệ Lâm nắm thật chặt, không thể động đậy, Trần Vi thậm chí quên nhúc nhích ra sao.
Vệ Lâm nhẹ nhàng thả tay Trần vi ra, ôn nhu nói: “Xin lỗi, làm đau nàng rồi. Bây giờ ta sẽ xuống xe, cũng sắp đến rồi, nàng ngồi xe ngựa đi, ta đuổi theo phía sau.”
“Không, không cần.” Trần Vi rất không tự nhiên ngập ngừng nói.
Khoé môi Vệ Lâm nhếch lên: “Nàng đây là đang quan tâm ta sao?”
“Vậy ngươi còn không xuống xe đi.” Trần Vi ngược lại lạnh lùng nói.
Vệ Lâm bật cười, xoay đầu lại nhìn Trần Vi, do dự một hồi, mới lấy từ trong túi ra một khăn tay, quơ quớ trước mặt Trần Vi.
Trần Vi nhãn tình sáng lên, lập tức đoạt lấy: “Đây là khăn của ta? Sao lại ở chỗ ngươi?” Nhớ đến hành vi lúc nãy của Vệ Lâm, không khỏi nghi ngờ nhìn hắn.
Chẳng lẽ... Cái tên mặt dày này, chuyên môn trộm khăn của mình?
“Nàng nghĩ gì vậy?” Vệ Lâm đọc được suy nghĩ Trần Vi, đoạt lại khăn tay, rất quý trọng cất đi, “Là nàng làm rơi trước, có lẽ nàng đã quên rồi.”
“Cái khăn tay này, đúng là đã lầu rồi không thấy.” Trần Vi lơ đểnh nói ra.
“Ta đã sớm biết nàng, nhưng lần đó, nàng không có chú ý đến ta.” Vệ Lâm nghiêm túc nhìn Trần Vi, đem chuyện du hồ lần trước nói ra, không chút nào che giấu cảm nhận khi thấy nàng lần đó.
Tim Trần Vi lần thứ hai đập mạnh.
Lúc này đối mặt người đàn ông này, cảm giác không giống như mấy ngày trước.
Là bởi vì hắn thẳng thắn đối tâm ý của mình sao?
“Thế nào? Có phải có chút động tâm với ta không? Thành thật mà nói đi.” Vệ Lâm nói xong, đột nhiên khôi phục lại bộ dáng lúc nãy, cười hỏi Trần Vi.
Trần Vi hoàn hồn, tức giận trừng Vệ Lâm: ” Khăn tay đó, ngươi có thể lấy ra lau máu.”
“Vậy nàng lau giúp ta đi?” Vệ Lâm chủ động đưa khăn tay.
Trần Vi trợn mắt nhìn Vệ Lâm, đúng lúc xe ngựa dừng lại, nhân tiện nói: “Xuống xe, đừng có mè nheo.”
Vệ Lâm oán niệm nhìn xa phu bên ngoài, thầm nói: “Cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”
Sau khi xuống xe ngựa,Trần Vi thấy cảnh sắc trước mặt, không khỏi say mê.
Cái gì không vui, thương tâm, đều quăng hết sau đầu, nơi này thật đẹp.
Trước mặt là một vách núi, nhìn rất nguy hiểm, nhưng lại đẹp đến cực hạn.
Xung quanh núi nở đầy hoa, ngay cả vách đá bên kia hoa nở thật dài. Lúc này, ánh dương chiếu lên hoa cỏ, khung cảnh càng thêm chói mắt. Ong bướm thỉnh thoảng lại bay đến, thật sống động.
Trần Vi hít thật sâu, đem nước mắt muốn chảy thu lại, ổn định tâm tình, bắt đầu điều chỉnh hô hấp.
Nàng muốn khóc.
Nơi đây tuy đẹp, nhưng không có bóng dáng Triệu Hoằng Lâm, không ai cùng nàng chia sẻ vui sướng này, lòng nàng hơi đau..
Muốn quên người kia, phải tốn thêm bao lâu nữa, bao nhiêu dũng khí đây.
Trần Vi, đây là kết quả ngươi muốn, vô tình thương hắn, lúc này còn muốn quên đi, nói dễ vậy sao?
Thân thể đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm, là Vệ Lâm đứng ở đằng sau ôm lấy nàng.
Cả người Trần Vi run lên, nhưng không có đẩy Vệ Lâm ra.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để nước mắt chảy xuống, tự lừa dối gọi người kia: “Lâm.”
Tâm thần Vệ Lâm nhảy lên, mừng rỡ đem cằm đặt trên vai Trần Vi, nhìn mỹ cảnh xa xa, thì thào một tiếng: “Ở đây đẹp chứ?”
“Ừ.” Trần Vi nghẹn ngào.
Lúc nước mắt rơi xuống tay Vệ Lâm, hắn hơi kinh ngạc.
Vội xoay người Trần Vi lại, kiểm tra cẩn thận, vươn tay lau nước mắt trên mặt Trần Vi: “Vì sao khóc?”
Trần Vi vẫn nhắm mắt không mở ra, không biết quỷ thần xui khiến làm sao nàng bật thốt: “Lâm, hãy là ngươi yêu ta. Hãy nói lần nữa.”
Khoé môi Vệ Lâm vi kiều, ý cười càng đậm, hắn thâm tình ở trên trán Trần Vi hôn một cái, cực kỳ ôn nhu nói: “Ta yêu nàng, Vi nhi.”
“Cả cuộc đời.”
“Bất ly bất khí.”
“Nàng chỉ cần để ta nắm tay nàng thật chặc.”
Vệ Lâm một mực nói.
Trần Vi một mực nghe.
Bọn họ ôm nhau thật lâu, nước mắt của Trần Vi thấm ướt vạt áo Vệ Lâm.
Vệ Lâm trân trọng ôm lấy Trần Vi, cách đó không xa nhiều loại hoa, nở ra càng thêm chói mắt.
Trần Vi vươn hai tay chủ động ôm lấy Vệ Lâm, mắt nhìn bên kia vách núi kinh ngạc nhìn ngây ngốc cả ra.
Trên người Vệ Lâm có mùi hương khoan khoái, Trần Vi không ghét, nhưng vẫn như là một mùi hương xa lạ. Tim như ngừng đập, nhưng không có cự tuyệt loại không thích ứng này.
Cuối cùng cũng phải làm quen.
Sau này nàng là thê tử của người đàn ông này, nàng bây giờ tin tưởng, người đàn ông này sẽ đối với nàng rất tốt, sẽ cho nàng hạnh phúc và vui sướng, chỉ là nàng vẫn không có lòng tin ——
Mình hoàn toàn có thể quên người kia không, để Vệ Lâm từng bước từng bước đi vào tim mình.
“Ngươi thật sự có tự tin kia sao?” Trần Vi chua sót hỏi.
“Có, đồng thời sẽ không buông tay.” Vệ Lâm nở nụ cười, xoa đầu Trần Vi,”Ta càng ngày càng thích nàng.”