Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:41:18
Lượt xem: 135
Làm “người nhớn” duy nhất trong nhà, Khúc Kha giãy giụa ngồi dậy, kêu: “Tiểu Đông, Tiểu Bắc, đều không được lười biếng, tới giúp đi.”
Nhà cô không có đạo lý để cô một mình làm cơm chiều, người khác nghỉ ngơi đâu nhé!
Muốn làm việc thì mọi người cùng nhau làm!
Hai nhóc còn cũng đều khổ nhọc bò dậy.
Khúc Kha thành thói quen lẩm bẩm như tụng kinh, Tiểu Bắc mưa dầm thấm đất cũng dưỡng thành thói quen như vậy. Nhóc đã lảm nhảm giờ chuyển sang nói nhiều, còn đang tụng: “Tui mệt mỏi quá à, nếu có người đưa cơm cho bọn mình thì tốt biết mấy.”
Tiểu Đông nhìn em gái, lại nhìn em trai. Cậu gãi gãi đầu hỏi lại: “Hai người cảm thấy có chuyện tốt như thế sao?”
Khúc Kha: “Hừ!”
Khúc Tiểu Bắc: “Hừ hừ!”
Tiểu Đông: “???”
Khúc Kha phiền muộn: “Buổi tối bọn mình ăn đơn giản một chút đi. Bọn mình……”
Đang nói chuyện thì bỗng nghe tiếng đập cửa vang lên.
Khúc Kha đi ra mở cửa, là bà Bàng đối diện. Bà bưng mâm đứng ngoài cửa, nhìn thấy Khúc Kha bèn cười một chút, nói: “Nhà bọn dì hôm nay mua cá mặn, chiên xong hương vị cũng không tệ lắm, đưa một chút cho mấy đứa nếm thử.”
Khúc Kha nháy mắt cảm động, lúc này có người đưa đồ ăn là người tốt nhất đó!
Cô cầm tay bà Bàng: “Cảm ơn dì nha.”
Bà Bàng bị nhiệt tình của cô làm hoảng sợ, chẳng qua rất nhanh đã nói: “Này có gì đâu? Hàng xóm láng giềng với nhau, việc nhỏ thôi.”
Quay sang bà lại thấy hai bé trai lớn nhỏ cũng đều cảm kích nhìn chằm chằm mình, thật làm người ta ―― mê mang.
Bà nghi hoặc: “Mấy đứa hôm nay không phải đi ra ngoài mua hàng tết sao?”
Mẹ Hứa biết tức là mọi người trong khu nhà ở đều biết.
Khu nhà này của họ vốn không có bí mật gì cả.
Khúc Kha: “Đúng vậy, đi dạo phố thật sự mệt mỏi quá a!”
Bà Bàng phụt một cái cười thành tiếng, cảm khái rốt cuộc còn là một cô nhóc nên chưa biết chỗ tốt của đi dạo phố. Kể cả không mua được gì thì đi dạo cũng đã là chuyện cực kỳ hạnh phúc. Bà bật cười một tiếng nói: “Dì thấy mấy đứa chỉ sợ cũng không còn sức mà nấu cơm, nhà dì có chưng bánh bột ngô, để dì lấy cho mấy đứa vài cái vậy.”
Vừa nghe thế, quả nhiên đôi mắt Khúc Kha lại sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-111.html.]
“Cảm ơn dì nha!”
Cô lại lần nữa bắt được tay bà Bàng, bà Bàng: “Bắt tay thì không cần! Không cần khách khí như vậy đâu! Đây là chuyện đương nhiên mà.”
Bà Bàng đi rồi quay lại rất nhanh. Bánh bột ngô nhà bà không nhỏ, lớn bằng bàn tay, ba cái cũng đủ ăn.
Từ khi Khúc Kha dạy mọi người trồng đậu giá và cải thìa mùa đông, người trong khu nhà đều dần cùng cô qua lại nhiều hơn. Đôi khi trong nhà làm cái gì ăn ngon còn cho nhà cô một ít.
Khúc Kha bày cá mặn cùng bánh bột ngô bà Bàng ra đĩa, cuối cùng cũng không cần làm cơm.
Cô cảm khái: “Vận may của bọn mình tốt quá đi!”
Cô đem đồ mua được cất đi. Lúc đang muốn ăn cơm thì tiếng đập cửa lại vang lên. Khúc Kha lại lần nữa đứng dậy, lần này là dì Vương trên lầu. Dì nói: “Dì mới vừa nghe nói mấy đứa mệt quá, không có sức nấu cơm. Dì bên này cũng không có làm đồ gì tốt, chỉ xào đậu giá. Chẳng qua ăn cá mặn, đổi khẩu vị cũng được đó.”
Khúc Kha mới vừa ngồi xuống không lâu đã có tiếng đập cửa lại vang lên, là mẹ Hứa dưới lầu. Mẹ Hứa nói: “Hôm nay sạp thịt không có xương sườn, dì không sốt ruột mua vội. Tối nay dì làm thịt viên, tới, cho mấy đứa một chén.”
Mẹ Hứa đi rồi, Khúc Kha thở dài nhẹ nhõm một hơi ngồi xuống.
Chỉ mới vừa ngồi xuống, tiếng đập cửa lại vang lên……
Không một lát, trên bàn nhà Khúc Kha đã có sáu món ăn rồi.
Khúc Kha tới tới lui lui, cảm thấy bản thân càng mệt mỏi, chẳng qua khi cô nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Mấy món này cũng đủ cho chúng ta ăn đến ngày mai.”
Tiểu Đông cười tủm tỉm: “Hàng xóm ở đây thật tốt.”
Tiểu Bắc lập tức ra vẻ thần bí nói: “Bởi vì chị dạy họ trồng đậu giá nha, em đều biết đấy.”
Khúc Kha cười ha hả, hỏi: “Ui da, nhóc con mi biết rất nhiều nhỉ?”
Tiểu Bắc ưỡn ngực, nghiêm túc: “Em biết thật đấy.” Nhóc nghiêm túc: “Em còn biết dì Vương trên lầu còn đem đậu giá với rau xanh ăn không hết mang ra ngoài bán. Em còn biết Tiểu Thạch Đầu nhà họ cũng thu rau xanh nữa cơ! Anh ấy mỗi ngày đi rạp chiếu phim làm việc sẽ tiện bán luôn ở đó. Hình như việc kinh doanh còn khá tốt.”
Tiểu Thạch Đầu chính là con trai gia đình 4 người thuê kho hàng lầu 5. Cậu nhóc đó thật ra chỉ nhỏ hơn Khúc Kha một tuổi nhưng có thể bởi vì dinh dưỡng không tốt lắm nên thoạt nhìn như mới hơn 10 tuổi.
Khúc Kha: “Bọn họ muốn bán là chuyện của họ, không liên quan đến bọn mình.”
Tiểu Bắc nghiêng đầu hỏi: “Chị dạy bọn họ trồng, họ lại dùng cái này để kiếm tiền mà không nói cho chị.”
Khúc Kha nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này á, chị đã sớm nghĩ tới rồi, hơn nữa cũng chẳng để ý. Nếu chị dạy cho biết thì họ dĩ nhiên sẽ có khả năng làm như thế. Nếu lúc ấy chị đã đồng ý dạy họ thì đây là thứ họ tự đạt được. Họ muốn dạy người khác hay cần đi bán lấy tiền đều là chuyện của họ. Bọn mình không có quyền xen vào mà cũng chẳng có quan hệ với bọn mình. Hai người nghĩ xem, thế đạo hiện giờ loạn như vậy, bọn mình không có năng lực để có thể giúp được rất nhiều, rất nhiều người. Thế nhưng làm chút chuyện tốt để mọi người sinh hoạt đều khấm khá hơn thì sao lại không làm? Nếu bọn mình nghèo, phải dựa vào cái này để an cư lạc nghiệp nên không muốn nói cho người khác thì cũng được thôi. Đằng này bọn mình không phải như vậy. Bản thân việc trồng rau này đối với bọn mình không quá quan trọng, lấy nó đi dạy người khác cũng chẳng sao. Bọn họ sinh hoạt tốt một chút tương đương với việc biến tướng bọn mình đã giúp người khác. Giúp người không cần phải đền đáp gì cả. Nếu muốn được hưởng lợi gì đó thì ngay từ đầu nên nói rõ ràng. Nếu đã không nói rõ ràng thì vĩnh viễn cũng không nên vì thế mà bực mình. Hơn nữa ở đây chẳng nhẽ chỉ có mình nhà bọn mình mới có điều kiện tốt hay sao? Mọi người sinh hoạt trên đời không có ai có thể hoàn toàn không tiếp xúc với người khác. Bọn mình càng tốt nói không chừng chỉ khiến người ta càng ghen ghét. Vì thế muốn an toàn hơn tốt nhất là không khác so với mọi người lắm hoặc ít nhất trong lòng mọi người không khác biệt nhiều. Khi mọi người đã không khác biệt nhau thì người khác sẽ không đặt sự chú ý lên người bọn mình nữa.”
Khúc Kha nghiêm túc phân tích cho hai cậu nhóc nghe.
Mỗi một sự kiện, chỉ cần họ hỏi cô đều sẽ giảng thật kỹ càng tỉ mỉ. Hiện tại nói được nhiều, họ sẽ hiểu nhiều hơn, về sau họ sẽ độc lập suy nghĩ!