Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:47:40
Lượt xem: 105
Mặt nhóc ăn mày bẩn thỉu nhưng vẫn có thể nhìn ra được sắc hồng kỳ quái, có vẻ như đã rơi vào trạng thái sốt cao. Chắc do đầu óc mơ màng nên nhóc nhận Khúc Kha thành người khác, tinh thần có vẻ cực kỳ kích động.
Nhóc nhìn Khúc Kha, đôi mắt không chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm vào mắt Khúc Kha rồi nức nở, giọng khàn khàn: “Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à? Con là Tiểu Bảo này!”
Khúc Kha: “……”
Cô hít một hơi thật sâu nói: “Tôi không phải mẹ cậu!”
Mà lúc này, Tiểu Đông cũng vội giữ chặt em gái nói: “Mi làm gì thế?”
Nhóc ăn mày nỉ non: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi, đừng đi...”
Ầm, người… hôn mê.
Khúc Kha: “!!!”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Phòng bệnh thuần một sắc trắng, mùi nước sát trùng nồng đậm. Cậu trai gầy yếu nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Khúc Kha đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Cậu trai giờ không còn bộ dạng bẩn thỉu ban đầu mà mi thanh mục tú, dáng vẻ vô cùng đẹp.
Nhóc ta hình như vẫn còn chưa phản ứng lại. Khúc Kha hỏi lại một câu: “Cậu thấy thế nào rồi? Ban đầu cậu sốt rất cao, thầy thuốc còn tưởng cậu không qua khỏi.”
Cậu trai nhìn Khúc Kha, ánh mắt mang theo sự cảnh giác, khuôn mặt nhỏ banh ra: “Tôi đã khá hơn nhiều rồi.”
Khúc Kha ánh mắt lóe lóe hỏi: “Cậu còn nhớ những chuyện trước khi mình hôn mê không?”
Nhóc ta suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Cảm ơn cậu.” Hình như có chút khẩn trương nên hắn dùng sức nắm chặt lấy chăn hơn.
Khúc Kha nhướng mày, kéo ghế dựa qua ngồi xuống, nói: “Tôi thấy cậu đã tỉnh táo nhiều, vậy chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô nhìn cậu trai nói: “Lúc trước trùng hợp gặp cậu phát sốt hôn mê nên mới phải đưa cậu đến bệnh viện. Bây giờ cậu đã tỉnh rồi, chắc có thể tự chăm sóc bản thân. Tôi đã thay cậu trả tiền viện phí 3 ngày, còn có quần áo này trị giá 2 đồng, đưa luôn cho cậu. Mấy ngày này cậu mua chút đồ ăn, ngày kia xuất viện thì cậu phải tự mình xử lý rồi. Tôi sẽ không lại đến nữa. Gặp lại sau.”
Cậu trai vội ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Kha, sắc mặt tái hơn một ít, nói: “Chị … chị không định tới nữa?”
Khúc Kha không có ý cười, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không quen cậu mà.”
Cậu trai khóe miệng mím chặt, không nói lời nào.
Khúc Kha cũng không đợi nhóc ta đáp lại, chỉ nói: “Vậy được rồi, tôi đi trước nhé.” Cô xoay người kêu: “Anh, Tiểu Bắc, đi thôi.”
Cậu trai nghiêng mắt nhìn, lúc này mới phát hiện ra còn có hai cậu bé khác mà nhóc cũng nhận ra. Ba người đến cùng nhau. mấy lần trước hắn đều thấy bọn họ cùng đi mua hàng Tết, có vẻ rất thân thiết, vui sướng.
“Tôi……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-128.html.]
Khúc Kha quay đầu lại nhìn nhóc, nhóc muốn nói gì đó, muốn nói không cần bỏ nhóc lại.
Thế nhưng, cậu lấy thân phận gì mà nói? Đôi bên vốn không có quan hệ gì. Nếu không phải gặp được họ trên đường, có khi cậu bệnh c.h.ế.t cũng chẳng ai biết. Nghĩ đến đây, hốc mắt cậu trai đỏ thêm vài phần, cả người căng chặt, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Khúc Kha: “Cậu còn có việc gì sao?”
“Tôi, tôi……” Nhóc ta mở miệng muốn nói gì đó, lại vì yêu cầu không có đạo lý của mình mà ngừng lại.
Nhóc ta “Tôi” nửa ngày, cuối cùng lắc đầu nói: “Không có.”
Khúc Kha gật đầu nói: “Vậy bọn tôi đi trước, chúc cậu sớm ngày khỏe mạnh.”
Cậu trai dùng sức gật đầu một cái.
Khúc Kha không phải trẻ con, thậm chí cũng chẳng phải một bé gái 14 tuổi. Dĩ nhiên cô nhận ra cậu nhóc này muốn "ăn vạ" bọn cô. Dùng từ này thực ra chưa đúng lắm nhưng cũng chẳng sai. Nhìn nhóc ta có vẻ rất đáng thương nhưng Khúc Kha lại không thể thu lưu được. Nhà bọn cô sinh hoạt không kém, nuôi thêm vài người cũng chả thành vấn đề.
Tuy nhiên đạo lý lại không đơn giản như vậy.
Bí mật nhà cô không ít, cô lại không dám nói ra.
Hơn nữa liệu tên nhóc này có đáng tin không?
Cô chẳng xem thường bất cứ một ai, cũng chẳng dễ dàng tin mình không có một xíu quan hệ nào với người khác. Người đáng thương rất nhiều, cô không có chăm sóc tất cả được. Anh trai cô chỉ số thông minh có vấn đề, em trai lại còn nhỏ, Khúc Kha không thể tự mình tìm thêm phiền toái được.
Ba anh em cùng nhau ra ngoài, Khúc Kha nước mắt nhìn về phía Tiểu Đông.
Nhà bọn cô á, chỉ có Tiểu Đông là thiện lương nhất. Khúc Kha nhẹ giọng: “Bí mật của nhà mình rất nhiều nên không thể tùy tiện giữ người khác ở lại được. Nếu không may có chuyện gì thì xong đời.”
Tiểu Đông cái gì cũng chưa nói nhưng Khúc Kha biết trong lòng cậu vẫn nhớ thương chuyện này. Nói như vậy coi như là một lời giải thích. Cô vừa mở miệng, Tiểu Đông đã vội gật đầu, nói: “Anh biết mà.”
Khúc Kha bật cười nói: “Anh biết sao?”
Tiểu Đông gật đầu, ánh mắt thanh minh, bẻ ngón tay nói: “Bọn mình không thể bị người khác nhận ra. Hơn nữa em gái đã rất vất vả rồi.”
Khúc Kha lần này cười thật, cô nhẹ giọng: “Đúng đó, bọn mình phải luôn cẩn thận.”
Tiểu Bắc ở một bên bắt đầu tụng kinh: “Không thể tùy tiện tin tưởng người khác. Lúc trước cô cũng rất tốt. Sau này bọn mình tin tưởng cô thì cô mới lộ ra bản chất vốn có.”
Khúc Kha kinh ngạc nhìn về phía nhóc con, vẻ mặt nhóc đúng kiểu “Tui đều nhớ rõ”. Nhóc nói: “Lúc cha mẹ vừa mới đi, bọn họ liền giả vờ làm người tốt, chờ đến khi lấy được tài sản nhà chúng ta, bà ấy lại không như thế nữa.”
Nhắc đến chuyện này, nhóc con cực cực cực tức giận.
Khúc Kha không muốn em trai nhớ mãi chuyện này, nói: “Chị đã nói rồi, ông trời không muốn thu bọn họ thì chị cũng sẽ không cho bọn họ sống tốt. Hai người… tin tưởng không?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều gật đầu. Khúc Kha nói, cả hai đều tin 100%.