Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-05-22 14:14:03
Lượt xem: 112
Cô cầm lấy một cái sandwich cắn một miếng, gật đầu: “Ăn ngon!”
Sandwich này cùng sandwich hiện đại có chút không giống nhau, lại cùng thời đại này bán rất khác biệt. Tuy không phải giờ ăn cơm, Khúc Kha vẫn ăn luôn một cái, cô chân thành bình luận: “Khá ngon nha.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều dùng sức gật đầu.
Khúc Kha: “Tối nay bọn mình cứ ăn sandwich đi.” Cô tạm dừng một chút nói: “Còn hai cái bánh bao, hai người đưa cho tên nhóc ở đầu phố kia vậy.”
Tiểu Đông: “Được.”
Bọn cô không phải mỗi ngày đều cho nhóc ta ăn. Khúc Kha ngẫu nhiên sẽ bảo anh hoặc em trai đi đưa chút màn thầu gì đó cho nhóc.
Hai người Tiểu Đông và tiểu Bắc tìm giấy bọc kỹ màn thầu lại, mặc áo khoác rồi nắm tay ra cửa. Cậu trai kia thường ngồi ở góc tường ngay chỗ gõ nhỏ bọn cô hay đi qua, khoảng cách rất gần. Thế nhưng dù Tiểu Đông hay tiểu Bắc đều chưa từng đơn độc một mình đi qua mà luôn đi với nhau.
Khúc Kha đứng ở cửa sổ, nhìn hai người đi qua ngõ nhỏ, đang chuẩn bị ngồi xuống thì thấy một chiếc ô tô con chạy đến gần.
Ô tô con ngừng trước cửa nhà cô, một người đàn ông trung niên đội mũ dạ đen, mặc áo gió vải nỉ xuống xe.
Khúc Kha: “!!!”
Cô nhận ra, đây là Đỗ Bách Tề.
Không phải tới tìm cô chứ?
Khúc Kha cảm thấy cả người không tốt chút nào.
Có điều, có đôi khi chính là như vậy, sợ cái gì thì tới cái đó.
Đỗ Bách Tề nhìn thoáng qua phía trước, dù cửa sổ đã bọc thêm nhiều tầng plastic làm mơ mơ hồ hồ nhưng không phải không thấy gì cả. Khúc Kha cảm thấy ông chú này cười mất đi cảm giác "người tốt".
Có đôi khi càng sợ gì thì cái đó càng dễ đến.
Theo tiếng bước chân bịch bịch bịch lên lầu, rất nhanh cửa nhà Khúc Kha đã vang lên tiếng gõ.
Khúc Kha hít một hơi thật sâu, đi ra mở cửa. Quả nhiên ngoài cửa là vị Đỗ tiên sinh kia. Khúc Kha miễn cưỡng cười hỏi: “Hóa ra là Đỗ tiên sinh, ngài có việc gì sao?”
Lời nói ra nhưng không có ý mời người vào ngồi.
Cô không mời không có nghĩa người ta không muốn vào cửa.
Đỗ Bách Tề nhướng mày, nói: “Cao tiểu thư không mời tôi vào ngồi một chút à?”
Khúc Kha đúng lý hợp tình: “Không tiện lắm đâu.”
Đỗ Bách Tề nhướng mày, vị kia tiên sinh phía sau gã ta cũng cười cười.
Đỗ Bách Tề: “Một bé gái như nhóc thì còn có ai dám lắm mồm?”
Hắn mở miệng đã xếp Khúc Kha vào nhóm trẻ nhỏ, Khúc Kha lại càng không yên tâm.
Nhà ngươi còn nói ta nhỏ nữa?
Thế đừng có mơ ước sắc đẹp của ta nhá?
Ừ, đúng đấy, là sắc đẹp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-131.html.]
Cô suy nghĩ một chút mới rời tay đang chắn trước cửa ra, nói: “Mời vào ngồi, chẳng qua nhà tôi không có ghế sofa đâu nha!”
Đỗ Bách Tề vừa vào cửa đã thấy thật kinh ngạc. Sự kinh ngạc chỉ lướt qua chọc nháy mắt, hắn tùy ý ngồi xuống, nói: “Nhà nhóc thơm phết nhỉ?”
Khúc Kha cười cười, yên lặng nhìn hắn.
Đỗ Bách Tề cười cười, vốn dĩ đôi mắt đã nhỏ giờ lại càng chẳng thấy mắt đâu.
Khúc Kha: “……”
Đừng có cười, mỗi lần ngài đây cười chỉ khiến người ta thấy càng không giống người tốt.
Cô chớp mắt nói: “Ngài có chuyện gì sao?”
Đỗ Bách Tề dựa vào ghế trên, bắt chéo hai chân, chậm rãi nói: “Bên báo tin tức muốn làm phỏng vấn cho tôi, viết một bài đưa tin cá nhân. Tôi cùng với ông chủ báo tin tức quen nhau nên không thể không cho ông ấy mặt mũi. Thế nhưng tôi lại không tin tưởng Trình độ của họ. Trái lại với hành văn của Cao tiểu thư, tôi lại rất yên tâm. Không biết Cao tiểu thư có thể cho tôi chút mặt mũi không?”
Khúc Kha mở to đôi mắt ngập nước, nghe đến đó có chút không thể tin được.
Chẳng qua rất nhanh cô đã mở miệng đáp lại “Nếu ngài tin tôi thì dĩ nhiên tôi có thể. Chẳng qua ngài cũng biết tôi chỉ là một đứa bé. Hơn nữa tôi cũng chưa có danh tiếng trong nghề phóng viên đâu. Nếu làm không tốt thì ngài ngàn vạn đừng có trách nhé!”
Cái này luôn phải nói rõ ràng.
Đỗ Bách Tề: “Tôi tin ánh mắt mình.”
Khúc Kha: “Vậy, được rồi.”
Từ đầu đến cuối cô đều chưa nghĩ đến chuyện từ chối, không phải không thể, Mỗi tội như vậy sẽ thể hiện cô là người không biết tốt xấu.
Làm nghề này không nhất định khiến tất cả mọi người vừa ý nhưng nếu không làm thì chắc chắn sẽ khiến người ta không vui.
Khúc - Nhỏ yếu bất lực - Tiểu Kha chỉ có thể căng da đầu chân thành nói: “Con người tôi ấy à, ưu điểm lớn nhất là không nói dối. Nếu như tôi có chỗ nào làm không tốt, ngài cứ nói trực tiếp với tôi. Chưa tốt có thể sửa được.”
Đỗ Bách Tề lại cười, gật đầu.
Khúc Kha: “……” Tôi cầu xin chú đấy, đừng có cười nữa chứ! Luôn có vài người như vậy, rõ ràng bản thân cười lên rất khủng bố nhưng lại cứ thích cười!
Cô nuốt nước miếng hỏi: “Khi nào bắt đầu?”
Đỗ Bách Tề: “Buổi sáng ngày mai nhóc tới Công ty Phú Lệ.”
Khúc Kha: “Được rồi.”
Đỗ Bách Tề đặt một thỏi vàng trên bàn, nói: “Thù lao.”
Khúc Kha: “!!!” Cô lập tức cười tủm tỉm: “Cảm ơn ngài.”
Đỗ Bách Tề: “Như thế thì không cần.” Hắn đứng dậy, vỗ vỗ áo dài nói: “Chỗ này của nhóc thơm đấy, thật không tồi.”
Khúc Kha rốt cuộc hiểu ra. Cô nhẹ giọng: “Là chút cá viên chiên còn có hàng Tết nữa, nếu ngài thích thì tôi sẽ lấy cho ngài một ít?”
Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Không phiền chứ?”
Khúc Kha lắc đầu: “Không phiền, một chút cũng không phiền.”
Cũng không phải cô làm, phiền nỗi gì?
Dĩ nhiên lời nói này chỉ nói trong lòng, không nói hẳn ra.