Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:40:28
Lượt xem: 102
Mẹ Hứa đi theo xem náo nhiệt nói: “Cháu mua nhiều hay ít pháo thế? Mới hôm nay mà đã để cho hai đứa bắt đầu đốt rồi?”
Khúc Kha: “Dù sao ăn Tết mà, nếu ăn Tết mà không vui sướng chút thì còn gì gọi là ăn Tết nữa. Cứ chơi thôi!!!”
Mẹ Hứa không biết Khúc Kha viết bài có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng nhìn ra được cô nhắc này là người có thể tiêu tiền. Bà có ý khuyên bảo cô nhóc tiết kiệm một chút, thế đạo như bây giờ không có chút tiền phòng thân không yên tâm chút nào.
Nhưng giờ đang Tết nhất nên bà cũng không khuyên nhiều. Chỉ nghĩ chờ qua năm rồi nhắc nhẹ cô nhắc một ít.
“Đúng rồi, mẹ Hứa, hôm nay kẹo dì cho Tiểu Bắc mua ở đâu vậy? Ăn rất ngon, cháu định mua một ít.” Khúc Kha nghĩ đến hành vi đi biếu đồ ăn của Tiểu Bắc lúc về còn muốn mang thêm kẹo. Cô có chút ngượng ngùng cười cười.
Mẹ Hứa: “Không sao đâu, ngay trong Tô giới thôi. Mỗi tội nhà họ ăn Tết nên chắc không mở cửa nữa, phải qua năm sau cháu mới mua được.”
Khúc Kha: “Vậy được.”
Mẹ Hứa: “Lam tiểu thư không thích ăn kẹo, bên này vẫn còn một ít, cháu thích thì qua mà lấy.” Chút việc này bà vẫn làm chủ được.
Khúc Kha lại liên tiếp xua tay cự tuyệt: “Không cần, không cần đâu!” Cô mỉm cười: “Nhà cháu còn rất nhiều đồ khác nữa. Cháu chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không phải vội ăn đâu.”
Mẹ Hứa cười: “Vậy cũng đúng.” Bà cũng không cưỡng cầu gì.
Khúc Kha đứng xa xa nhìn đám trẻ con chơi, cô không quên nhắc: “Ai da, mọi người cẩn thận một chút ha.”
Mấy đứa nhóc thanh thúy trả lời vâng. Giọng của Tiểu Đông và Tiểu Bắc cũng lẫn lộn trong đám người.
Mọi người vô cùng náo nhiệt. Có tầm mắt luôn dừng trên người Khúc Kha, ánh mắt mang theo chút chần chừ, mãi sau mới vòng qua khu vực náo nhiệt của đám con trai đi đến tận chân cầu thang, thử gọi: “Bạn học Khúc?”
Khúc Kha nghiêng mắt, ngay sau đó hỏi: “Cậu gọi tôi à?”
Người tới là một cô gái, tuổi không khác lắm với Khúc Kha, trên người mặc một chiếc áo khoác cũ, đầu tết hai b.í.m tóc. Thiếu nữ nhìn mặt cô, bật cười rồi nói: “Bạn học Khúc, đúng là cậu rồi.”
Khúc Kha mỉm cười lắc đầu nói: “Tôi nghĩ cậu đã nhận sai người rồi, tôi họ Cao.”
Thiếu nữ sửng sốt, chần chờ hỏi lại: “Họ Cao?”
Khúc Kha nhướng mày: “Đúng rồi, Cao Nhược Huyên, cậu nhận nhầm người rồi.”
Cô gái lập tức thấy ngượng ngùng, nắm tay co quắp lại, thấp giọng: “Thật xin lỗi, tôi... tôi… thật xin lỗi, tôi nhận sai người.”
Khúc Kha mỉm cười: “Không sao, nhận lầm người là chuyện bình thường. Mặt tôi khá đại chúng, một thời gian trước còn có người nhận tôi thành mẹ người ta đấy.”
Cô gái: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-144.html.]
Tiểu Bảo đang chơi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Khúc Kha, vẻ mặt ghi rõ mấy chữ "Tui đều nghe thấy hết đó nha!".
Khúc Kha vẫy tay với hắn, cười nói: “Cậu cũng ở gần khu này à?”
Có lẽ nhìn Khúc Kha cực kỳ bình dị gần gũi nên thiếu nữ khôi phục tâm trạng một chút. Giọng cô ấy nhẹ nhàng: “Ừ, tôi ở phía sau cách hai con phố.”
Cô ấy chỉ chỉ vào một bé trai đang đứng xem náo nhiệt, nói: “Đó là em trai tôi, tôi dẫn nó qua đây chơi.”
Khúc Kha a một tiếng, mỉm cười: “Nghe khẩu âm của cậu hình như là người phương Bắc, cậu từ Đông Bắc qua đây à?”
Cô gái gật đầu: “Ừ, tôi từ Phụng Thiên tới. Tôi tên là Nguyễn Đình.”
Khúc Kha a một tiếng nói: “Tên rất êm tai, rất thích hợp với cậu.”
Sắc mặt Nguyễn Đình hơi hơi hồng, khóe miệng nâng lên.
Mẹ Hứa lại bừng tỉnh: “Cháu là con gái thằng cả nhà họ Nguyễn hả?”
Nguyễn Đình vội gật đầu, nhẹ giọng: “Đúng vậy. Dì biết cha mẹ cháu ư?”
Mẹ Hứa: “Không quen. Tôi quen bà nội của cháu, bọn tôi còn cùng nhau ra ngoài mua đồ ăn đấy.”
Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy trong phòng Lam tiểu thư đột nhiên truyền ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt cực kỳ chói tai.
Khúc Kha: “Làm sao thế nhỉ?”
Mẹ Hứa: “Chắc là radio lại có vấn đề rồi, bây giờ đang đúng lúc ăn Tết thì sửa ở chỗ nào được?” Bà lẩm bẩm nói phải về nhà.
Khúc Kha: “Để cháu sửa cho.”
Mẹ Hứa: “!!!”
Khúc Kha: “Cháu sửa được mà! Chẳng qua không chắc chắn sẽ sửa như mới đâu nhé! Đi, cháu đi cùng dì xem một chút xem thế nào.”
Nếu là radio được sản xuất với thủ công tinh vi thời hiện đại thì Khúc Kha không dám khẳng định mình chữa được. Thế nhưng nếu là loại radio kiểu cũ như thế này với cô chẳng có vấn đề. Lúc nhỏ khi vẫn còn ở cô nhi viện, dì Lý phụ trách nấu cơm có một cái radio cũ, cứ lâu lâu lại hỏng. Lúc ấy Khúc Kha vì muốn được ăn thêm chút cơm nên đã nghiên cứu sửa chữa để lấy lòng dì Lý. Nhờ đó thành công get thêm kỹ năng mới.
Thế mới nói nhiều nghề không lo đói.
Lúc nào muốn dùng là có thể dùng ngay được.
Radio thời đại này vẫn là kiểu cũ, so với radio của dì Lý còn cũ hơn vô số lần, công nghệ sản xuất chẳng coi là phức tạp gì. Khúc Kha vội vào xem, chờ đến lúc cô sửa xong, ngẩng đầu lên đã thấy vài người phụ nữ, ánh mắt nhìn cô đều mang ý vị sâu xa.