Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:41:26
Lượt xem: 126
Khúc nhạc đệm như vậy Khúc Kha không để trong lòng. Dù có bị người ta nhận ra, cô cũng không lo. Bây giờ bọn cô với trước kia không giống nhau. Như cách nói của Nguyễn Đình thì tính cách cô cùng với Khúc Tri Thiền khác nhau một trời một vực.
Nếu chỉ vin vào cớ diện mạo thì không thể khẳng định cô nhất định là Khúc Tri Thiền được. Cô cúi đầu xuống, yên lòng.
Mấy ngày năm mới trải qua rất nhanh. Mặc kệ ăn Tết hay không, lúc nào đám nhỏ vẫn là người vui vẻ nhất. Mấy ngày này, Tiểu Đông với Tiểu Bắc chơi đến điên rồi, hôm nào cũng vui sướng phấn chấn như lên trời đến nơi.
Thành thử ra Khúc Kha mỗi ngày cũng đi theo nhảy nhót lung tung khắp nơi.
Bản thân cô ở tuổi này thật ra vẫn khá vất vả nhưng lại có lạc thú riêng. Dưới sự trợ giúp của Khúc Kha, đám nhỏ có thêm trò chơi mới.
Mọi người từ 29 tháng chạp vẫn luôn chơi không ngừng nghỉ đến tận mùng 7 mùng 8 mới bắt đầu quay trở về công việc.
Thời gian của Khúc Kha lại khá tùy ý nên vẫn chưa bắt đầu viết bài tiếp. Không ngờ lại có người tìm đến tận cửa.
Lê quản lý tới cửa, để tuyên truyền đầu năm mà gã buộc phải đến tìm Khúc Kha.
Tuy nói đầu năm nào cũng là lúc bọn gã bận rộn nhưng đám lãnh đạo thì sao? Từ cổ chí kim, đám quan trên vẫn tự tin khẳng định bản thân chẳng có việc gì. Kẻ làm công thì làm không hết việc.
Lê quản lý: “Cô Cao à, cháu phải giúp chú! Chú đây quá khó khăn, quá vất vả rồi!”
Gã vừa đến đã bắt đầu hô hô hoán hoán, những người khác còn chưa thấy gì thì bà Bàng ở đối diện đã cảm thụ tất cả. Bà chưa bao giờ thấy một đàn ông mà lại có thể lắm miệng, nịnh nọt như thế. Sau vài lần tiếp xúc cả xấu cả tốt, bà còn gặp cả vị Lê phu nhân kia nữa.
Ai dồi ôi, đều là người giống nhau cả.
Hai vợ chồng nhà này khiến người ta thật đau đầu.
Chính thế nên khi vừa nghe nói bọn họ xuất hiện, bà Bàng đã trốn luôn trong nhà, chỉ sợ không may gặp phải, thật đấy, nếu gặp phải họ sẽ phải tán gẫu đến đau hết cả đầu.
Lê quản lý lại chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, cũng chẳng biết mỗi lần đều thể hiện cái danh vua nịnh hót vô cùng nhuần nhuyễn. Gã bày dáng vẻ đau khổ nhìn Khúc Kha, nói: “Cô Cao ơi, cháu nói xem vừa mới năm mới năm me, triển khai hoạt động làm gì cơ chứ?”
Gã lại than: “Lại còn nói bọn chú đừng có giống như năm trước, làm gì cũng như c++ chó. Cháu nói chú có khổ không cơ chứ? Cháu phải giúp chú đấy! Cứu mạng đi, cô Cao ơi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-146.html.]
Khúc Kha nhìn gã như vậy, nhịn không được bật cười: “Mấy người không đến mức như thế chứ?”
Lê quản lý: “Đến đấy, thật sự đến mức như thế đấy!” Gã lau mồ hôi không tồn tại rồi ca thán: “Thật sự chú còn cảm thấy bản thân trung dũng kiên cường lắm. Thế nhưng từ sau lần Đào tiểu thư trước đó, chú chính là đại diện cho cả đám ở bên kia. Mấy lão già chỉ cố ý hóng chuyện chú gặp phiền toái nên lúc có việc cũng chả buồn giúp. Trời ơi, năng lực càng lớn thì lại phải càng làm nhiều. Nếu không phải nhìn vào việc kiếm tiền thì chú cũng chẳng muốn làm lãnh đạo.”
Khúc Kha: “Mấy người như vậy là muốn tuyên truyền ở lĩnh vực nào? Chủ yếu là chú vẫn làm phim à?”
Lê quản lý: “Gần đây không có phim mới, nếu tuyên truyền dĩ nhiên sẽ phải do cháu làm.”
Khúc Kha mỉm cười nói: “Vậy không bằng bọn chú đi tìm Báo Điện ảnh nhân dân hợp tác đi. Cháu vẫn còn nhớ bộ phim năm đó của Đào tiểu thư đấy. Chú có thể đi theo lộ tuyến cũ, mua vài trang trên Báo Điện ảnh nhân dân rồi lợi dụng tin tức tiến hành bán vé, vé bán được thì dĩ nhiên có tiền. Quan trọng phải xem mấy người lấy ra được bao nhiêu. Nếu làm từ từ thì chọn ra 12 tiểu hoa, lập thành bài theo tháng, dù hơi chậm chút nhưng lại không ảnh hưởng nhiều. Nếu không thì bầu ra nữ minh tinh đẹp nhất, khen thưởng bằng một năm tuyên truyền hoặc dán poster lớn ở Xưởng điện ảnh. Nếu không nữa thì chú có thể chơi lớn hơn bằng cách bầu chọn ra nữ minh tinh rồi khen thưởng bằng một bộ phim điện ảnh. Mấy cái đó các chú đều có thể ở giữa mà thương lượng.”
(*) Tiểu hoa: Nữ minh tinh xinh đẹp.
Nghe như vậy, ánh mắt của Lê quản lý sáng lên, gật đầu: “Đúng đúng đúng. Biện pháp này thật tốt nha! Chú tin tưởng Báo Điện ảnh nhân dân phát hành có thể đạt được nhiệt độ mới, cái này chú phải suy nghĩ kỹ. Đúng, chú phải suy nghĩ thật kỹ.”
Có thể nói Khúc Kha nói đã mở ra ý nghĩ mới cho Lê quản lý, gã vui mừng: “Chú biết ngay mà, chú biết ngay chỉ có cô Cao là lợi hại nhất. Cháu đã chỉ cho chú một con đường sáng, cháu chính là ngọn hải đăng của chú, ngài đây thật quá là lợi hại rồi!”
Khúc Kha đã quen thói nịnh hót của gã. Đã nói cực kỳ sinh động nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, không chút nào biến hóa, dù nửa điểm cũng không có.
Lê quản lý: “Cháu nói rất đúng, hay cháu lại nói thêm cho chú một chút?”
Khúc Kha chối: “Những việc khác cháu không hiểu được đâu. Ông chủ à, cháu cũng không phải là người của Xưởng điện ảnh mấy chú.”
Lê quản lý lập tức phủ nhận: “Không phải đâu.” Gã đứng đắn khẳng định: “Cháu so với mấy người bọn chú làm còn được việc hơn nhiều. Đầu óc bọn chú chỉ có vậy thôi, không giống như cháu, tư duy rộng lớn. Thế cho nên mới nói ngươi có tài hoa thì nhìn mọi việc đều không giống nhau…”
Lê quản lý lại tiếp tục dùng một vạn chữ để làm thành luận văn nịnh hót, bài luận văn bắt đầu mở ra lần nữa.
Tiểu Đông đang ngồi một bên vẽ tranh còn Tiểu Bắc lại liếc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lê quản lý, không biết đã học trộm được bao nhiêu rồi?
Tiểu Bảo vừa mới đến cửa nhà bọn cô: “……”
Cả người đang lâm vào mê mang thật sâu. Bây giờ người ta đều nói những lời như vậy à? Quả nhiên người ở thành phố lớn không giống với bọn nhóc, kịch bản của người thành phố thật là thâm sâu nha!