Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:43:07
Lượt xem: 119
Lê quản lý nhìn hai người cùng lên lầu, nhỏ giọng nói thầm: “Là ai nói đám người nước ngoài đều kiêu ngao thế? Đây không phải đều biết nịnh nọt giống mình sao? Lời đồn không tin được.”
Lê quản lý cảm thấy trên chuyện này gã rất có cảm giác ưu việt, những người này đều không bằng gã được đâu.
Hì hì!
Có điều cô Cao rốt cuộc ở bên ngoài có bao nhiêu công việc thế, đây đông một nhà tây một nhà, gã đi nhanh vài bước, tự lầm bầm: “Xem ra phải mua nhiều chút, người này còn có thể ở lại ăn cơm cũng nên.”
Tiểu Đông: “A.”
Tiểu Bảo: “……”
“Hỏi Tiểu Bắc một chút xem có đi hay không?” Lê quản lý đứng dưới lầu gọi kêu: “Loa loa loa, bạn học Cao Tiểu Bắc, bạn nhỏ Cao Tiểu Bắc……”
Chỉ gọi mà không có người đáp lại.
Lê quản lý: “Loa loa!” Gã lại gọi vài tiếng, Tiểu Bắc hình như lúc này mới nghe thấy, đáp lại: “Cháu không đi đâu!”
Lê quản lý dẫn hai nhóc còn lại đi mua đồ ăn, Khúc Kha đã mang Tom lên lầu.
Cô nói: “Mời vào.”
Trần biên tập cùng Đỗ Tiểu Ngũ đồng thời nhìn về phía cửa.
Khúc Kha: “Vị này là báo phó chủ biên Tom tiên sinh của Họa báo Yogurt.”
Trần biên tập một giây bật ngay ý chí chiến đấu, sợ tên này thọc gậy bánh xe, lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm Tom.
Cô lại phân biệt giới thiệu Đỗ Tiểu Ngũ cùng Trần biên tập, có điều không giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ. Tom cùng hai người bắt tay “Xin chào, xin chào.”
Tiếng Trung của hắn khá tốt, có thể giao tiếp dễ dàng.
Khúc Kha: “Nhà em rất nhỏ, anh tùy tiện ngồi.”
Tom: “Không sao.” Tom lại tiếp: “Em xem, chúng ta có duyên phận cỡ nào này, lần trước gặp mặt còn không nghĩ đến, thế mà lại gặp nhau lần nữa, anh nghĩ đây nhất định là vận mệnh an bài.”
Lông mày Trần biên tập nhíu chặt.
Lông mày Đỗ Tiểu Ngũ nhíu chặt.
Khúc Kha: “Đúng đó, rất có duyên phận, như vậy chúng ta nói chuyện chính ha?”
Vừa nghe như vậy, Tom lập tức: “Được.”
Thế nhưng hắn lại lia ánh mắt cảnh giác quét về phía Trần biên tập. Trần viên tập cảnh giác với hắn thì hắn cũng cảnh giác với Trần biên tập. Nếu như hắn có chủ ý tốt như vậy mà bị người ta trộm mất thì làm sao bây giờ?
Trần biên tập vẫn vững như Thái Sơn, nội tâm: đừng mơ tưởng đào góc tường của ông đây, ông đây quyết không đi.
Tom: “……”
Ánh mắt hai người giao nhau đều thể hiện sự kiên định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-150.html.]
Khúc Kha: “…… À đúng rồi, vừa rồi em quên không nói, Trần biên tập là biên tập của Báo Nhân dân, xã báo chú ấy nhận tiểu thuyết.”
Nói cách khác, cùng Họa báo Yogurt hoàn toàn không phát sinh xung đột. Kể cả như thế thì Tom vẫn không yên tâm, ánh mắt vẫn vô cùng cảnh giác. Trong khi đó Trần biên tập lại sợ người này nắm lấy cơ hội rồi thọc gậy bánh xe, cũng kiên quyết không đi.
Rất kiên quyết đấy.
Đỗ Tiểu Ngũ kẹp ở giữa yên tĩnh như gà, không có bất cứ phản ứng nào, cứ như không tồn tại.
Khúc Kha lần đầu tiên mới biết đám đàn ông trung niên này có thể trẻ con như vậy.
Cô cũng chẳng đuổi ai đi mà nói thẳng ra: “Nếu Tom tiên sinh cảm thấy không yên tâm thì chúng ta có thể nói chuyện bằng tiếng Anh.”
Đôi mắt của Tom sáng lên, vui mừng nói: “Cao tiểu thư có thể nói tiếng Anh ư? Vậy thật sự quá tốt rồi.”
Khúc Kha: “Có thể”
Có thể nói đấy nhưng có thể của Khúc Kha không giống với có thể của những người khác. Tom vốn cảm thấy việc giao tiếp chắc chắn sẽ có chút khó khăn. Ấy vậy mà căn bản không phải như hắn nghĩ. Hai người giao tiếp rất thông thuận, cô gái trước mắt này quả thực quá khiêm tốn rồi.
Hai người rất nhanh đã nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh.
Khúc Kha quay đầu lại thấy ánh mắt Đỗ Tiểu Ngũ và Trần biên tập dại ra.
Đúng lúc này Lê quản lý cũng trở lại. Gã nói: “Mọi người xem tôi mua được cái gì này! Cá cực kỳ tươi nhé, thời tiết này mà mua được quả thực không dễ dàng. Mọi người có ai kiêng gì không?”
“Không có không có.”
Tom cũng vui mừng: “Tôi cũng không có!” Hắn nhìn về phía Khúc Kha, hỏi: “Cao tiểu thư, vị tiên sinh này là đầu bếp nữ nhà em à?”
Lê quản lý: “…… Kể cả nói tôi là đầu bếp cũng không nên nói tôi là đầu bếp nữ chứ! Thật quá đáng!”
Khúc Kha: “Không phải, vị này là Lê quản lý của Xưởng điện ảnh.”
Khúc Kha cảm thấy cả ngày hôm nay công việc của cô chỉ là được giới thiệu mọi người với nhau, thật mệt mỏi quá đi. Ai mà nghĩ được nhà cô nhỏ như vậy mà phải tiếp đến bốn vị khách, cũng có thể mở luôn một bàn mạt chược được rồi.
Khúc Kha: “Tiểu Bảo, qua nhà em lấy chút chén đĩa lại đây, nhà chị không đủ dùng rồi.”
Tiểu Bảo: “Được!”
Nhóc bịch bịch bịch chạy xuống lầu, Đỗ Tiểu Ngũ lại nhìn thoáng qua bóng dáng Tiểu Bảo.
“Đồ ăn ngon, tôi rất am hiểu đấy, để tôi đến hỗ trợ.” Tom nện bước đuổi kịp Lê quản lý.
Lê quản lý: “Ai da, người nước ngoài mấy người cũng nấu cơm á?”
Tom gãi gãi đầu, nói: “Trên đời này còn có người không nấu cơm ư?”
Trần biên tập cảm thấy bản thân đang bị chửi xéo.
Tom lại nói: “Người không nấu cơm có thể bị đói c.h.ế.t không?”
Trần biên tập: Cái tên xui xẻo này, ông đây cảm thấy mi đang muốn chửi xéo ông!
Lê quản lý phát ra tiếng cười như gà tây, nói: “Dĩ nhiên sẽ không đói c.h.ế.t rồi, đến đây, đây đây đây, để tôi bộc lộ cho mấy người xem tài năng của mình.”