Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-05-22 15:43:56
Lượt xem: 130
Khúc Kha: “Đương nhiên nếu anh có việc tìm tôi thì cứ trộm đến cũng không sao. Nhớ kỹ đấy, phải rón rén mà đến.”
“Phốc!” Lê quản lý không nhịn được, phun!
Thần thái Đỗ Tiểu Ngũ đang căng chặt một giây bị công phá. Hắn nhìn đôi mắt Khúc Kha, chậm rãi nói: “Tôi lén lút tới tìm em mà không may bị người ta nhìn thấy không phải càng nghĩ nhiều sao?”
Khúc Kha trợn to mắt, vặc lại: “Công ty Phú Lệ mấy người không phải rất lợi hại sao? Nếu anh không muốn bị người ta thấy thì chắc chắn người ta sẽ không nhìn thấy đâu.”
Đỗ Tiểu Ngũ: “……” Hắn cảm khái một câu thật sâu: “Nhóc thật đúng là xem trọng bọn tôi.”
Khúc Kha chớp mắt to: “Tôi tin tưởng mấy người, có thể! Nhưng như vậy cũng không làm được thì chỉ khiến Công ty Phú Lệ mất mặt thôi.”
Đỗ Tiểu Ngũ nhếch lên khóe miệng, nói: “Vậy được, tôi sẽ cố gắng hết sức không cho Công ty Phú Lệ bọn tôi mất mặt. Sẽ không bị người ta thấy.”
Khúc Kha cười tủm tỉm cúi đầu: “Trời ạ!”
Cô lập tức kết thúc cuộc nói chuyện: “Mấy người sao lại có thể ăn nhanh như vậy.”
Tom dẫn dắt ba nhóc Jerry nhỏ đã đem mâm cơm ăn hơn nửa.
Ai dám tin chứ?
Bọn cô lúc này mới nói nói mấy câu thôi đó!!! Thật quá làm người ta giận rồi!!!
Khúc Kha vội vàng gia nhập vào đại quân cướp đồ ăn. Giờ cô đã 15 tuổi nhưng ai nói 15 tuổi thì không được cướp đồ ăn?
Tom mồm miệng không rõ: “Quá nhon nha.”
Hắn dùng đũa cực kỳ tốt, nhanh nhanh nhẹn nhẹn lắp lấy đồ ăn nhưng không chỉ có vậy. Người này còn là tên trộm siêu giỏi, chuẩn bị thêm cho mình một chiếc thìa. Tay trái cầm thìa tay phải cầm đũa thi triển võ nghệ cực kỳ mau lẹ. Những cái khác người này có thể không làm được nhưng chuyện cướp đồ ăn chắc chắn sẽ phải đứng đầu.
Bởi vì hành vi cực kỳ không phúc hậu của vị anh giai này nên Trần biên tập ăn cơm cũng không còn văn nhã như trước.
Ngay cả Đỗ Tiểu Ngũ cũng không hề có tự giác của một kẻ có tiền mà cũng gia nhập quân đoàn cướp đồ ăn.
Lê quản lý: “…… Tuy rằng tôi biết tôi nấu ăn rất ngon nhưng mọi người như vậy, áp lực của tôi cũng rất lớn đó!” Gã còn chưa ăn được mấy miếng đâu!
Khúc Kha: “Chú không ăn thì giúp bọn cháu làm thêm vài món, phòng bếp vẫn còn đồ ha?”
Lê quản lý: “…… A.” Gã thật quá khó khăn rồi!!!
Rất nhiều năm sau vài người ở đây vẫn còn nhớ đến bữa ăn trưa hôm nay, mỗi lần nghĩ lại còn cười cười.
Xác thực sau bữa cơm bọn cô cũng không ngồi không. Họ không còn ngồi cùng nhau nữa dù người giống nhau, bàn ăn giống nhau. Không phải tình thế thay đổi mà do Khúc Kha không buồn chiêu đãi.
Thật là gian nan.
Nấu ăn không được nên Trần biên tập và Đỗ Tiểu Ngũ chuyển sang hỗ trợ rửa chén, mấy người cùng làm rất nhanh đã thu dọn xong hết.
Tom: “Chơi mạt chược không?” Hắn còn nhớ rõ chuyện này đấy nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-152.html.]
Trần biên tập trộm liếc xéo hắn một cái.
Khúc Kha: “Chơi thì có thể nhưng nếu thua anh đừng có ghi thù em đấy!”
“Anh mới không phải người như vậy.”
Người ta vẫn nói nhiều người nước ngoài mắt cao hơn đỉnh nhưng Tom không nằm trong số đó.
Hắn là người: thích trồng hoa, thích đồ ăn ngon, thích giúp đỡ người yếu.
Cũng là người: tuyển thủ có chiều sâu yêu thích mạt chược nước Trung Hoa.
Nơi này, hắn thật sự thích.
Mỗi tội hắn khó có thể tìm được người chơi mạt chược với mình, khó có người chơi thật lòng, hắn phải nắm bắt cơ hội mới được chơi. Tổ hợp chơi vội vàng hợp lại, tan cũng nhanh.
Khúc Kha: “Được rồi, Lam tiểu thư lầu dưới có mạt chược, để em mượn chị ý. Thế nhưng chuyện chơi mà trường này, không cược không vui. Người nào thua phải dán giấy lên mặt.”
Mấy người: “???”
Khúc Kha: “Người thua phải dán giấy lên mặt sau đó mang theo tờ giấy về nhà, về đến nhà mới được xé xuống. Có làm được không?”
Mấy người đều đối với yêu cầu này sinh ra hứng thú lớn, sôi nổi tán thành.
Lê quản lý cũng nói ra nghi ngờ: “Nếu người nào đó ra cửa rồi lén gỡ xuống thì sao?”
Khúc Kha mỉm cười: “Gỡ xuống thì gỡ xuống thôi. Dù đám người chúng ta không biết nhưng trời biết, đất biết đó nha. Những người đi qua đường đều nhìn thấy thì không thể không thừa nhận. Kẻ như vậy chắc chắn không làm được chuyện lớn gì. Người không có dũng khí luôn có ông trời ở trên thay chúng ta khinh bỉ hắn. Nếu như là tôi, tôi mà thua thì sẽ dán giấy trên mặt ngồi xe buýt công cộng đi đường Phúc Khai Sâm mua bánh kem.”
Mấy người: “……”
Khúc Kha cười tủm tỉm: “Công bằng rồi chứ?”
Mấy người gật đầu: “Công bằng.”
Trần biên tập: “Chú không chơi đâu!”
Khúc Kha: “Vốn cũng không định gọi chú mà.” Cô chỉ chỉ: “Mấy người bọn cháu vừa đủ.”
Trần biên tập tốt tính cười cười: “Tôi đây sẽ bưng trà đổ nước cho mấy người.”
Nghe nói bên Khúc Kha thành lập tổ đội mạt chược, Lam tiểu thư cũng chủ động chạy qua đây xem, chị nói: “Nghe nói mấy người chơi mạt chược, không ngại tôi xem chứ?”
Khúc Kha: “Đương nhiên không ngại.”
Tom nhìn Lam tiểu thư, đôi mắt phát ra tia sáng, liên thanh nói “beautiful”, khen lấy khen để.
Lời này khiến cho Lam tiểu thư cười haha liên tục, chị còn gây chuyện: “Thế cậu cảm thấy tôi đẹp hay Cao tiểu thư đẹp?”
Tom cực kỳ thành thật: “Đương nhiên là ngài đẹp, Miss Cao vẫn còn là trẻ con.”
Khúc – trẻ con – Tiểu Kha đưa ánh mắt cá chết: “Xem em g.i.ế.c anh đến không còn mảnh giáp này.”