Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:18:26
Lượt xem: 5
Dù thế động tác của Khúc thị vẫn nhanh nhẹn như cũ. Quả nhiên không lâu sau đã nghe thấy trong viện truyền đến tiếng hô: “Phu nhân, giờ nào rồi mà ngài còn chưa dậy?”
Đây là tiếng bà Liễu. Giọng bà Liễu luôn cực kỳ khắc nghiệt: “Chúng tôi là người làm mà còn đã dậy được nửa canh giờ, bây giờ chẳng phải sớm sủa gì mà ngài vẫn còn chưa làm việc ư? Lão gia bên kia vẫn còn đang chờ ngài đấy.”
Khúc thị so với năm trước đã gầy hơn rất nhiều rất nhiều. Mụ trộm lườm trắng mắt rồi đi ra cửa. Có điều khi ra đến nơi lại lộ ra tự gương mặt tươi cười với bà Liễu, mụ lấy lòng nói: “Bà Liễu! Xem ngài nói kìa, không phải tôi đã ra rồi đấy sao? Dĩ nhiên tôi biết lão gia không thể rời khỏi tôi được.”
Bà Liễu cười như không cười nói: “Lão gia quả thật không rời khỏi ngài được. Ha hả.” Trong giọng nói nồng đậm trào phúng có thể phá cả chân trời.
Hiện giờ ở Bạch gia ai mà không biết vị phu nhân này còn chẳng có thể diện bằng đám người làm bọn họ.
Cũng xứng đáng thôi, nếu không phải phu nhân không cẩn thận làm lão gia bị thương thì sao đám người Bạch gia bọn họ lại phải trải qua cuộc sống càng ngày càng kém? Nếu không phải còn có chút của hồi môn của cô nhà chống đỡ thì chắc suy bại càng nhanh. Hiện giờ Bạch gia có thể chống đỡ được như vậy cũng là nhờ năng lực của cô phu nhân.
Mấy thiếu gia, tiểu thư giờ đối với cô phu nhân còn tốt hơn cả với người mẹ ruột này.
Dù sao ai muốn đối xử tốt với một kẻ làm bị thương cha ruột mình đâu?
Nếu như không phải nhìn vào việc mụ đã giúp Bạch gia khai chi tán diệp sinh ra mấy đứa con thì chỉ chuyện mà mụ đã làm sợ đã phải loạn côn đánh chết. Hiện giờ mỗi ngày mụ phải ở phòng người làm, phụ trách việc chăm sóc lão gia, đối với mụ đã là chuyện vô cùng nhân từ rồi.
Tất cả là xem trên mặt mũi của mấy vị thiếu gia, tiểu thư.
Dù thế trên dưới Bạch gia đối xử với vị phu nhân này cũng có sự thay đổi. Lúc mụ vẫn còn quản gia đối xử với người làm chẳng ra gì, giờ rơi vào hoàn cảnh này mọi người dĩ nhiên cũng chẳng cho mụ sắc mặt tốt. Ban đầu còn không dám, chỉ lén lút làm vài chuyện ngáng chân, không có ai quản thì mọi người mới bắt đầu phóng túng hơn.
Như bà Liễu đấy thôi, chồng mụ ta làm quản gia. Khi mụ ta còn là cánh tay phải của Khúc thị vẫn có thể giữ chức quản sự. Nếu không phải Khúc thị đổ thì có lẽ mụ ta còn làm đến chức đại quản sự, giờ lại bị biết bao người đè lên chẳng lẽ không hận c.h.ế.t Khúc thị à? Mụ ta cảm thấy vị phu nhân này đã chậm trễ "tiền đồ" của mình.
Bà Liễu mỗi lần nhìn thấy Khúc thị đều tức điên lên, mụ ta trừng mắt nhìn Khúc thị một cái, nói: “Phu nhân nhanh tay lên một chút!”
Sau đó lấy tay đẩy qua làm Khúc thị lảo đảo suýt ngã.
Trong lòng Khúc thị hận muốn c.h.ế.t nhưng vẫn phải chịu đựng. Trong nhà này giờ không còn chỗ dung thân cho mụ nữa. Nhà mụ vốn cuộc sống cẩm y ngọc thực, kể cả lúc mới gả cho người ta, mẹ chồng lập quy củ cũng không quá mức khắc nghiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-171.html.]
Ấy thế mà ai ngờ, chỉ qua mấy tháng mụ đã phải chịu nỗi khổ cả đời này chưa từng gặp phải.
Hai người đi vào nhà chính, vừa vào cửa đã có một bát canh ném qua. Chén sứ rơi ngay trước mặt Khúc thị, lạch cạch một tiếng rồi vỡ thành mấy mảnh.
“Ả độc phụ này chính là không muốn tao tốt.” Bạch lão gia âm trầm nhìn chằm chằm vào Khúc thị, Khúc thị vội vàng cười cười rồi nhanh chóng đi lên: “Lão gia, là tôi không phải……”
Bà ta cẩn thận bước lên từng bước. bạch lão gia giữ lấy cánh tay bà ta rồi hung hăng nắm chặt. Khúc thị nháy mắt đau đến mắt đỏ bừng nhưng vẫn cố nhịn xuống nhỏ giọng nói: “Đến đây, tôi hầu hạ ngài ăn bữa sáng.”
Bà Liễu thấy đã đem người qua bèn xoay lại đi ra cửa. Chỉ mới ra đến nơi đã thấy một nha hoàn cầm theo phong thư chạy lại. Bà Liễu nhíu mày: “Mày làm gì thế?”
Nha hoàn hơi hơi phúc thân, nói: “Bà Liễu, có một phong thư gửi phu nhân.”
Bà Liễu nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Phu nhân cái gì?” Mụ ta tiến lên một bước, quát: “Đưa đây cho tao!”
Nha hoàn kia cũng mặc kệ, vội vàng đưa thư giao cho bà Liễu, dạ dạ thưa thưa: “Vậy phải làm phiền ngài.”
Bà Liễu cầm thư, trong mắt xoay chuyển rồi vội vàng đi về phía Đông viện. Không lâu sau phong thư vốn gửi cho Khúc thị đã nằm trên tay Bạch thị.
Ả gần đây luôn ở nhà mẹ đẻ để quản lý mọi chuyện bên này. Ả nhìn về phía bà Liễu, hỏi lại: “Gửi cho chị dâu?”
Bà Liễu lập tức đáp: “Đúng ạ.”
Bạch thị như có như không cười cười, khen: “Làm rất tốt.”
Bà Liễu vừa nghe đã cười khanh khách, lời hay như không cần tiền cứ thế tuôn ra ngoài.
Bạch thị xua xua tay, phiền chán: “Được rồi, bà lui xuống trước đi.”
Ả nhìn về phía phong thư, chữ viết trên thư khá kỳ lạ, đứa con gái mới vài tuổi của ả cũng có thể đạt được trình độ này. Xem ra có người đã cố tình thay đổi bút tích. Bạch thị không chần chờ nữa mà mở phong thư ra. Vừa đọc đôi mắt ả đã sáng lên, cả người kích động đứng dậy.