Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:24:27
Lượt xem: 119
Khúc Kha lấy một đĩa bánh mới xuống lầu 1 rồi gõ cửa. Lam tiểu thư mở cửa ra thấy Khúc Kha ở bên ngoài, hai mắt sáng lên, vội nói: “Ai nha. Em đã đến rồi, thật sự quá tốt, đêm nay kể chuyện nữa không?”
Khúc Kha: “……” Cô gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, ngày hôm qua em không tốt, khả năng em uống hơi chút, có chút nhiều.”
Lam tiểu thư: “Chỗ nào chứ?”
Chị chưa trang điểm, ăn mặc tùy ý lại nhiều thêm vài phần bình dị gần gũi: “Một chút cũng chẳng có vấn đề gì cả, chị còn hi vọng em uống say thêm vài lần nữa rồi đến nhà chị kể chuyện. Tối hôm qua nghe chuyện ma thật kích thích.”
Khúc Kha: “Chị nói như vậy, em càng thêm ngượng.”
Lam tiểu thư nghiêm túc: “Em tự nhìn em đi, chị nói thật cơ mà. Em không biết chứ chị chỉ thích nghe mấy chuyện bát quái và truyện ma đó thôi. Cái cảm giác vừa sợ hãi lại vừa muốn nghe tiếp ấy, em không hiểu được đâu!”
Khúc Kha: “À à.”
Lam tiểu thư đánh giá trên dưới Khúc Kha, nghiêm túc nói: “Xem ra chị phải chuốc say em mới được.”
Khúc Kha đem cái đĩa nhét vào tay Lam tiểu thư rồi lập tức chạy trốn.
“Em mới không uống rượu nữa!”
Cô chạy nhanh hướng trên lầu, ầm một tiếng, đụng phải Túc Bạch.
Túc Bạch: “……”
Anh vội giữ lấy Khúc Kha, đỡ cô: “Em không sao chứ?”
Khúc Kha: “Không sao.”
Túc Bạch đem cái đĩa giao cho cô, nói: “Đĩa của em, anh rửa qua rồi.”
Khúc Kha: “À à à.”
Cô đang muốn lên lầu, Túc Bạch bổ sung: “Bánh rán nhân hẹ ăn rất ngon.”
Khúc Kha: “À à à.”
Túc Bạch tiếp tục nói: “Anh đã ăn sạch.”
Khúc Kha: “À à à.”
Cô vội vàng lên lầu, Túc Bạch nhấp môi, nhìn bóng dáng cô, về nhà yên lặng cầm lấy màn thầu gặm.
Anh chưa ăn no.
Không một lát sau, Thẩm Hoài mang hai đứa bé trở về, hai đứa trực tiếp lên lầu, đến cửa nhà rồi cũng không thèm vào.
Thẩm Hoài vừa vào cửa đã nhăn mũi, nói: “Mùi rau hẹ, cậu mua rau hẹ?”
Túc Bạch ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, hỏi: “Anh chừng nào thì đi?”
Thẩm Hoài: “Tôi cùng Công ty Phú Lệ bên kia còn có chút việc muốn bàn, bàn xong sẽ đi, cậu không cần sốt ruột.” Hắn ta nhìn lướt qua Túc Bạch, nói: “Tôi có trả tiền thuê nhà cho cậu.”
Túc Bạch bình tĩnh: “Tôi biết nhưng tôi nhìn anh không vừa mắt, cũng không muốn kiếm tiền của anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-191.html.]
Thẩm Hoài: “Ha hả a!” Hắn ta nói: “Cậu thiếu tiền cũng không muốn lấy?”
Túc Bạch: “Tôi vốn nhìn anh không vừa mắt, không đạo lý còn lợi cho anh ha?”
Thẩm Hoài lười nói thêm, dù sao đã thành thói quen. Hắn ta cúi đầu mở cơm túi hộp, nói: “Tôi hình như ngửi thấy mùi bánh rán nhân hẹ, cậu ăn cái gì thế?”
Anh giơ màn thầu vẫn còn chưa ăn xong trên tay lên rồi tiếp tục gặm.
Thẩm Hoài: “…… Cậu ăn cái này làm gì, tôi mua cháo gạo kê, còn có bánh khoai tây tơ vàng, cậu nếm thử……”
Đúng lúc này, Tiểu Bảo ngậm một cái bánh rán nhân hẹ xuống lầu, nói: “Cậu, bánh rán nhân hẹ ngon lắm! Tiểu Đông nói nhà mình cũng có, cháu…… “
Thẩm Hoài dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm cậu em vợ, từ lỗ mũi phun một hơi.
Hừ!
Thẩm Hoài quyết định phải rời đi sớm nhưng vẫn chậm trễ mất mấy ngày nên mãi 4 ngày sau mới rời khỏi.
Mấy bạn nhỏ ở bên nhau chơi vui vẻ, đến lúc chia tay đều nước mắt lưng tròng. Khúc Kha mang anh em trai nhà mình đến ga tàu hỏa đưa tiễn. Bản thân cô cũng hồng hồng hốc mắt dùng sức xoa nhẹ đầu Tiểu Bảo.
Thời gian mấy người bọn cô ở bên nhau không phải rất dài nhưng cảm tình lại tốt.
“Em phải nhớ kỹ hẹn ước của chúng ta nhé, về sau cứ mỗi lần em tới thì chúng ta sẽ đi nhà hàng ăn đồ ăn ngon.” Khúc Kha hứa hẹn.
Tiểu Bắc: “Mấy ngày này em sẽ cùng với anh chị đi thử nhiều nhà hàng khác nhau để tìm ra chỗ ngon nhất rồi chờ anh đến. Anh phải nhớ tới thăm bọn em thường xuyên đấy.”
Quả nhiên Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ, nghiêm túc: “Được.”
Tiểu Bắc: “Đã nói rồi thi không được đổi ý nha.”
Tiểu Bảo: “Không đổi ý.”
Tiềng còi xe lửa tiếng vang lên, Thẩm Hoài: “Đã đến giờ, chúng ta đi thôi.”
Tiểu Bảo: “Oa ô ô ô!!!!” Tiếng nhóc khóc lớn hơn nữa, siêu tiếng lớn.
Cuối cùng, Tiểu Bảo vẫn bị Thẩm Hoài bế lên xe lửa, Túc Bạch nghiêng mắt: “Anh còn có việc.”
Lời ngầm chính là sẽ không cùng bọn Khúc Kha cùng trở về, Khúc Kha móc khăn tay ra cho anh em nhà mình lau mặt, nói: “Vậy gặp lại sau nha.”
Túc Bạch gật đầu.
Hai bên tạm biệt, Khúc Kha: “Nghĩ lại nói không chừng chúng ta có thể nhanh chóng gặp nhau đấy. Mọi người nghĩ mà xem, chú Thẩm có việc làm ăn bên này chắc chắn sẽ không thể không tới. Vậy Tiểu Bảo khẳng định cũng muốn đi theo cha mình qua đây. Thế nên không phải quá lo lắng.”
Tiểu Đông và Tiểu Bắc đối với lời nói của Khúc Kha luôn tin tưởng tuyệt đối. Vì vậy nghe cô nói thế, tâm trạng hai người tốt hơn một chút.
Tiểu Bắc: “Chờ đến khi lấy được ảnh, em muốn nhanh chóng gửi bưu điện cho anh Tiểu Bảo.”
Ngày hôm qua mọi người còn đi chụp ảnh chung, vì thời gian gấp gáp nên chuyện lấy ảnh chụp chỉ có thể do Khúc Kha bọn cô làm.
Khúc Kha: “Được.”
Tiểu Bắc và Tiểu Bảo hình như rất hợp ý nhau. Đừng nhìn vào việc hai người chênh lệch đến 3 tuổi chứ chơi với nhau cực thân thiết. Có thể thấy được mấy chuyện yêu hận tình thù trong cốt truyện gốc sẽ không xảy ra mà hai người còn có thể trở thành bạn bè tốt của nhau.
Khúc Kha: “Đi thôi.”