Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:26:30
Lượt xem: 90
Năm trước khi bộ tiểu thuyết kia đăng, cứ mỗi lần đăng ký tiếp theo đều không phải tình trạng như vậy sao? Ông ấy đã sớm thành thói quen.
Công việc hậu kỳ vẫn chưa kết thúc nhưng công việc của bọn ông đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Thế nhưng không hiểu sao ông ấy lại nhớ đến tình trạng kia. Mệt thì mệt thật nhưng như vậy mới biết được thế nào gọi là tra tấn ngọt ngào.
“Chờ một chút, tôi sẽ sắp xếp người ra ngoài nhìn xem bán như thế nào rồi. Nếu như bán chạy thì chúng ta còn phải nhanh chóng in bổ sung.” Phó chủ biên xem xét, hình như mình có rất nhiều việc phải làm. Nghĩ thế ông ấy cũng bất chấp không nói chuyện cùng Trần biên tập nữa mà vội vàng chạy lên lầu.
Trần biên tập: “Hóa ra mình quả nhiên chưa gặp qua chuyện đời gì.”
Sáng sớm, trên đường đứa nhỏ phát báo cầm báo chí, liền bắt đầu rao hàng lên: “《 Cuộc phản công nghèo khó》; Tác phẩm tâm huyết tiếp theo 《 Thịnh Đường chi lữ 》. 《 Thịnh Đường chi lữ 》, hôm nay bắt đầu đăng tải! Tác phẩm tâm huyết mới nhất của Thường Hoan Hỉ tiên sinh, Thịnh Đường bắt đầu lên kệ! Không thể bỏ qua! Nơi chúng ta chưa từng chạm đến, Đại Đường thịnh thế!”
Đám nhỏ phát báo đều tuyên truyền cho bản thảo của xã báo.
Rất nhanh đã có người tiến lên: “Cho tôi một tờ.”
“Cũng cho tôi một tờ.”
……
Khúc Kha buổi sáng mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên《 Thịnh Đường chi lữ 》lên báo. Cô nghĩ, mình chẳng việc gì phải vội, hôm nay mới là ngày đầu tiên đăng báo, chưa có sức nóng gì nên chắc không thể bán hết nhanh được. Không cần phải sốt ruột.
Mãi đến khi qua nửa buổi sáng rồi cô mới ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Vu Mãnh ngồi xổm trước cửa khu nhà.
Khúc Kha: “???”
Vu Mãnh vừa chợt thấy Khúc Kha, vội vàng đứng lên, giơ tờ báo lên, gọi: “Cao Cao Cao…… Cao tiểu thư, cô tới rồi?”
Khúc Kha: “Cậu làm gì thế?”
Đang yên đang lành lại ngồi xổm ở đây, chắc không phải chờ những người khác chứ?
Khúc Kha buồn bực nhìn hắn, tầm mắt dừng ở tờ báo trên tay hắn, nói: “Báo có thể cho tôi mượn xem chút không?”
Vu Mãnh lập tức đem báo đưa cho Khúc Kha, mở ra hình thức niệm kinh: “Y rơi xuống vực chắc sẽ không c.h.ế.t đúng không? Vai chính chắc chắn sẽ không c.h.ế.t nhỉ? Y sẽ gặp được cơ duyên gì thế? Sao tiểu thuyết này của cô rõ ràng viết ở thời hiện đại mà lại gọi là 《 Thịnh Đường chi lữ 》? Chẳng lẽ y lại đến triều Đường? Y đi bằng cách nào?”
Anh giai này đúng là có thể nói.
Khúc Kha không xem toàn bộ nội dung mà chỉ lướt qua nhìn bố cục trang báo và nơi kết thúc. Xã báo dựa theo cách chia chương của cô nên kết thúc ở chương 1 ngay đoạn thiếu niên rơi xuống vực.
Vu Mãnh: “Hóa ra thật sự có người nghèo như vậy sao? Bọn họ còn ảo tưởng kẻ có tiền có phải ăn hai cái bánh bao hay không, cô nói……”
Khúc Kha ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: “Trả cậu, cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-194.html.]
Xoay người muốn đi, Vu Mãnh lập tức bắt lấy cánh tay Khúc Kha.
“Cô đừng đi mà! Chúng ta nói chuyện chút nha.”
Khúc Kha cúi đầu nhìn về phía tay hắn, Vu Mãnh lúc này mới nhận ra, xấu hổ nói: “Cái kia… tôi không phải cố ý nhưng tôi thật sự rất tò mò, cô nói cho tôi một chút được không?”
Hắn lại hỏi: “Thật ra cô có bản thảo trong tay nhỉ? Có thể cho tôi xem trước một chút không?”
Khúc Kha mỉm cười, chậm rãi đáp: “Tôi không có.”
Vu Mãnh: “Vậy sao cô không ở nhà viết tiểu thuyết tiếp? Cô đây là muốn đi đâu thế? Cô muốn làm gì, để tôi giúp cô nhé? Thời gian của cô quý báu như vậy, dĩ nhiên phải ở nhà viết văn mới đúng.”
Khúc Kha như có như không cong khóe môi, hỏi lại: “Vu công tử, chúng ta không phải rất thân nhỉ?”
Vu Mãnh: “Ai nói? Chúng ta đương nhiên rất thân. Chúng ta đã gặp qua rất nhiều lần! Cô đi đâu thế? Quyển sách này……”
Khúc Kha móc móc lỗ tai, cô thấy hai anh em trai nhà cô tuyệt nhất thiên hạ, rõ ràng mới chỉ 7 tuổi, nhỏ như vậy mà cũng không ồn ào, không thiếu ánh mắt lại đầy tật xấu như tên này.
Anh giai này thật đúng là bị người trong nhà bảo vệ quá tốt rồi.
Vu Mãnh: “Tôi kể với cô chuyện này nè, tôi phát hiện ông nội tôi ở nhà đều trộm xem tiểu thuyết của cô, thật đấy, cô viết văn quá đỉnh! Mỗi lần tôi xem đều không dám ăn cơm, sợ phun hết ra ngoài.”
Khúc Kha xoa xoa huyệt Thái Dương, than: “Cậu có thể đừng đi theo tôi không?” Cô nói: “Cậu tra tấn c.h.ế.t tôi thì sẽ không có người viết tiếp đâu.”
Vu Mãnh: “……”
Khúc Kha đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía sau hắn, giọng cao hơn: “Ơ, Tần tiên sinh, sao anh cũng ở đây?”
Vu Mãnh nghe được lập tức quay đầu lại: “Anh họ?”
Vừa quay đầu lại, không thấy ai cả.
Cái gì mà Tần tiên sinh, căn bản không tồn tại.
Quay đầu lại, phát hiện Khúc Kha cũng không thấy.
Vu Mãnh: “……”
Hắn hít một hơi thật sâu, gào lên: “Kẻ lừa đảo này! Đây là kẻ siêu lừa đảo!”
Hắn phẫn nộ chạy nhanh vài bước đuổi theo nhưng vẫn không thấy Khúc Kha.
“Sao lại lừa người ta thế?”