Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 199

Cập nhật lúc: 2024-05-23 13:28:06
Lượt xem: 101

Cô đang đi lên lầu thì thấy Tiểu Nha xách thùng nước đi xuống, con bé tuổi còn nhỏ nên lúc đi cứ lung la lung lay.

Khúc Kha lập tức tiến lên nói: “Để chị giúp em.”

Tiểu Nha vội vàng khua tay: “Không cần không cần, em tự mình làm được.”

Thời gian trước Tiểu Thạch Đầu không muốn người trong nhà sai vặt Tiểu Nha nên mỗi ngày đều mang theo Tiểu Nha đi làm. Khoảng thời gian gần đây lại thay đổi, Tiểu Nha vẫn luôn ở nhà, khôi phục trạng thái trước kia.

Còn Tiểu Thạch Đầu hình như càng ngày càng bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ.

Khúc Kha ngẫu nhiên thấy thằng bé, phát hiện nó gầy đi khá nhiều.

Cô quay đầu lại nhìn Tiểu Nha, con bé hình như cũng gầy đi không ít.

Khúc Kha: “Gần nhất sao không thấy cha mẹ em?”

Nghe thế Tiểu Nha lập tức khẩn trương, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Bọn họ ở nhà.”

Những lời khác cũng không chịu nói thêm.

Mỗi tội khuôn mặt nhỏ banh chặt, xem ra có chút khẩn trương.

Khúc Kha luôn không quá thân thiết với người khác mà có chút xa cách. Người mới tiếp xúc sẽ thấy cô thân thiện, ở chung một thời gian dài mới thấy trong xương cốt cô luôn phòng bị người khác. Dù đó là ai cô vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Ngược lại đối với trẻ con, thái độ của cô vẫn luôn tốt.

À không, đám nhóc gấu thì không tính.

Mấy đứa bé gấu, trọng điểm ở “Gấu” chứ không ở “Đứa bé”.

“Nếu có gì khó khăn em cứ nói. Dù bọn chị khả năng không giúp được nhiều nhưng vẫn mạnh hơn hai anh em em không ít.” Khúc Kha nói một câu như vậy.

Bím tóc nhỏ xám xịt của Tiểu Nha hơi run, giọng nhỏ xíu: “Vâng ạ.”

Khúc Kha giúp Tiểu Nha đổ nước rồi về nhà, nghĩ nghĩ nói: “Em chờ một chút.” Cô lấy ra hai trái dưa gang, nói: “Đây là cho em với anh trai, không cho người khác ăn nha.”

Đôi mắt to Tiểu Nha lập tức sáng lên, bé lại nghĩ đến mình luôn lấy đồ nhà người ta, như vậy không phải là một bé ngoan bèn dùng sức lắc đầu, từ chối: “Em không thể cứ luôn lấy đồ của chị được.”

Người khác cũng rất vất vả, bé thỉnh thoảng tới tìm Tiểu Bắc chơi đều nhìn chị ngồi ở án thư.

Cha bé khi ở nhà thường xuyên ngồi ở án thư viết văn. Ông nói đây là công việc vất vả nhất trên đời.

Tiểu Nha hít sâu một hơi, kiên định: “Em không lấy đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-199.html.]

Nói xong, cô bé xách thùng nước nhỏ bịch bịch bịch chạy lên lầu.

Khúc Kha không kịp đưa cho con bé, bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa về nhà. Nếu Tiểu Nha không cần, Khúc Kha cũng không cưỡng cầu. Gần đây cô không chỉ có một công việc, tiểu thuyết còn phải viết để đăng tiếp. Ngoài ra còn có bài đăng trên Chuyên mục mỹ thực cần cô phải chụp ảnh. Tom đã tới hô hào nói người nào xinh đẹp thì thẩm mỹ cũng tốt.

Do đó hắn ngẫu nhiên sẽ mời cô giúp đỡ khách mời để chụp thêm một ít ảnh.

Khúc Kha không thể nào cự tuyệt Tom, dù sao người ta cũng trả tiền.

Mặt khác Khúc Kha cảm thấy đây là cơ hội để cô tích lũy thêm kiến thức.

Trừ hai công việc này, cô còn có một công việc khác là viết bản thảo tuyên truyền cho vài nữ minh tinh. Hôm trước Lê quản lý đã hừng hực khí thế chạy qua, đưa không ít tiền. Công việc này gã yêu cầu không ít chuyện. Ngoài Đào Mạn Xuân còn có thêm hai mươi mấy nữ minh tinh điện ảnh, mỗi người đều yêu cầu phải có bản thảo tuyên truyền.

Bên kia dĩ nhiên làm chủ yếu vì tuyên truyền. Khúc Kha đã xem qua báo, biết họ muốn chọn ra từ đám người này 4 nữ minh tinh được mọi người yêu thích nhất rồi sản xuất một bộ phim. Có thể nói đây là phiên bản 101 thời dân quốc. Không thể không khen ngợi trí tuệ con người vô cùng vô tận. Khúc Kha mới đề cử cho Lê quản lý một số ý tưởng đại khái mà Lê quản lý bên kia đã hừng hực khí thế làm ra chuyện. Hơn nữa nhiệt độ tuyên truyền còn khá cao.

*101: chỉ chung các chương trình tuyển chọn như produce 101, produce 48, của Hàn Quốc hay chương trình tuyển chọn của Trung Quốc: Thanh Xuân có bạn, Sáng tạo doanh…. Chỗ này ý chỉ việc tuyển chọn những diễn viên tốt nhất từ một loạt minh tinh với quy mô lớn.

Chỗ tốt của nhiệt độ cao nằm ở chỗ tạo công ăn việc làm cho Khúc Kha. Gần đây cô bận nhiều việc thật đấy nhưng Lê quản lý cũng đưa tiền kịp lúc. Kho nhỏ của cô đang điên cuồng mở rộng.

Còn có cái gì đáng vui mừng hơn so với tiết kiệm được nhiều tiền đâu?

Không có!

Dĩ nhiên không có!

“Cốc cốc cốc!” Tiếng đập cửa vang lên.

Khúc Kha cảm thấy rõ ràng mình không phải người quá nhiệt tình mà mọi người hình như lại rất thích qua lại với cô. Thành thử ra nhà cô luôn người đến người đi thật náo nhiệt. Quá khó hiểu rồi?

Khúc Kha bất đắc dĩ mở cửa, bên ngoài thế mà lại là Lê quản lý.

Cô nhướng mày: “Là chú? Vào nhà ngồi chút chứ?”

Trên tay Lê quản lý cầm theo bốn cái hộp lớn, vừa vào đã kêu: “Cô Cao, cháu nhất định phải giúp chú đấy!”

Giọng gã quả thực không khác gì hát kinh kịch.

Khúc Kha: “Hả?”

Lê quản lý giọng càng lên cao: “Trời ơi là trời, cháu không biết đâu, Xưởng điện ảnh bọn chú khó khăn lắm. Công việc này của chú cũng khó khăn……”

Khúc Kha không thể nhịn được nữa, nói: “Chú có việc gì cứ nói thẳng đi.”

Lê quản lý một giây thu hồi biểu cảm, lập tức nói: “Chú nghe nói cháu chụp ảnh rất tốt, muốn tìm cháu hỗ trợ chụp tuyên truyền nữ minh tinh trong Xưởng điện ảnh bọn chú.”

Loading...