Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 203

Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:37:07
Lượt xem: 115

Sáng sớm, cô thay một chiếc áo sơ mi trắng cực kỳ giản dị, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo dệt kim ở cổ màu vàng nhạt. Ngoài đường đã có rất nhiều người mặc sườn xám kết hợp với áo dệt kim hở cổ nhưng thời tiết chưa thực sự ấm nên cô không muốn mặc.

Khúc Kha còn mặc quần bông. Đây là kiểu dáng cô phỏng theo thời hiện đại rồi nhờ mẹ Hứa làm giúp nên trông khá mới lạ. Nếu so sánh với loại quần bông mặc bên ngoài thì không giống nhau. Ống quần bó chặt hơn để Khúc Tiểu ây có thể đi giày da.

Cô không thích các loại giày thêu mà vẫn có tình yêu mãnh liệt với những chiếc giày da dê mềm mại.

Thay xong quần áo, cô buộc một cái đuôi ngựa thấp thấp, cũng không đeo thêm bất cứ đồ trang sức gì.

Vóc dáng của cô không thấp nhưng mặt lại mang theo chút bầu bĩnh của trẻ con, khí chất tươi mát. Ngay cả quần áo cũng không thể lộ ra đường cong nên nhìn vào chỉ thấy vóc dáng cô khá nhỏ nhắn. Người bình thường chắc chắn đều không cảm thấy cô là một cô gái đã thành niên.

Khúc Kha thu thập xong xuôi liên gọi hai anh em, ba người cùng nhau xuống lầu.

Ba anh em bọn cô phong cách ăn mặc có chút giống nhau, chuyện này cũng không trách được, ai bảo quần áo cả ba đều do Khúc Kha chịu trách nhiệm? Dĩ nhiên quần áo phải phù hợp với thẩm mỹ của cô nhất.

Lê quản lý sáng sớm đã chờ bên này, lập tức nói: “Cô Cao, chú đã gọi xe kéo, mời.”

Đây là lần đầu tiên Khúc Kha tới Xưởng điện ảnh, đừng nói chứ, trong lòng vẫn có chút tò mò. Khúc Kha trong lòng tò mò xíu xíu còn Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc tò mò nhiều nhiều. Hai đứa nhỏ đều ngoài ý muốn vô cùng hưng phấn.

Khúc Kha ra ngoài thực chất cũng không cần phải đem theo hai người nhưng cô vẫn cố tình làm thế.

Không phải vì cái gì khác, chẳng qua muốn cho bản thân thêm một phần đảm bảo.

Lê quản lý xem ra có thể tin tưởng được nhưng cô không tin những người khác. Một cô gái tóm lại không an toàn, có Tiểu Đông và Tiểu Bắc ở đây, một lớn một nhỏ, kể cả không ra được sức lực bao nhiêu cũng coi như "đàn ông".

Đặc biệt là Tiểu Đông, cậu đã là thiếu niên cao gầy.

Mọi người đi theo Lê quản lý cùng vào Xưởng điện ảnh. Thời gian vẫn còn khá sớm mà bên này đã bắt đầu công việc. Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều tò mò mở to hai mắt nhìn ngó. Bọn cô cũng không dừng lại ở đây.

Lê quản lý dẫn đường cho Khúc Kha vào một gian phòng lớn, Khúc Kha nhìn thấy nơi này đã có mấy người.

Mấy người kia động tác nhất trí quay qua nhìn, mỗi tội đều nhìn Tiểu Đông.

Trong đó một người cười cười đi ra, chào hỏi: “Lão Lê, vị này chính là Tiểu Cao ông mời à?”

Tầm mắt hắn chủ yếu đặt trên người Tiểu Đông, Tiểu Đông vô tội chớp chớp mắt.

Tiểu Cao là ai?

Một người khác tuổi lớn hơn chút nâng mí mắt, không giống với những gương mặt tươi cười kia mà thể hiện sự không vừa lòng: “Sao còn mang theo con gái đến đây?”

Ông ta lại nhìn về phía Tiểu Đông: “Quả thật trẻ tuổi.”

Nghe thế Khúc Kha vi diệu nhướng mày.

Nhìn ra được, bọn họ hiểu lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-203.html.]

Hiểu lầm người tới chụp ảnh là Tiểu Đông.

Nghĩ đến đây, Tiểu Kha như có như không cười cười.

Lê quản lý cũng bừng tỉnh, gã vỗ đầu giới thiệu: “Xem tôi này, xem tôi này. Tôi đúng là óc heo, tôi chỉ nghĩ nhắc mọi người tuổi còn nhỏ mà quên nói, đây là người được tôi mời đến, Cao tiểu thư. Hai người khác đi cùng là anh em của cô Cao.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người một giây dại ra hóa thành đá điêu khắc.

Khúc Kha lãnh đạm cười một chút, hỏi thẳng: “Khi nào bắt đầu?”

Giọng cô mang theo chút mềm mại của con gái lại ẩn ẩn vài phần lạnh lẽo.

Khúc Kha không có ý gì nhưng thực tế mấy người khác lại cảm giác trong lời nói của cô lộ ra sự lạnh nhạt.

“Lấy mấy cái này ra.” Lê quản lý: “Cô Cao, cháu chờ một lát nhé”

Lê quản lý lập tức gọi mấy người đàn ông ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, người tuổi trẻ nhất trong đó khe khẽ nói: “A, không biết thiệt hay giả a, chúng ta sao còn có thể không bằng một cô gái? Lại nói cô ta……”

Lê quản lý: “Phó chủ biên Tom tiên sinh Họa báo Yogurt đề cử.”

Người lớn tuổi hơn một chút: “Tôi thèm mà quan tâm mấy kẻ nước ngoài đó nói gì. Đám đó nói cô ta chụp đồ ăn đẹp thì đẹp thật chắc? Lời nói như thế chưa chắc đã làm được việc thật. Chụp ảnh người thật với chụp đồ trong trạng thái tĩnh là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Lê quản lý: “Thiệu tổng đã quyết định.”

Một người khác cùng Lê quản lý quan hệ không tồi không chút khách khí: “Vậy còn không phải do ông thúc đẩy phía sau?”

Lê quản lý nghiêm túc: “Là tôi đề cử không sai, nhưng Thiệu tổng cũng đồng ý.”

“Vậy nếu cô ta làm không được thì sao?”

Lê quản lý càng thêm nghiêm túc: “Tôi cũng không gánh vác trách nhiệm.”

Vài người bị gã làm tức điên, kêu la oai oái: “Ông không gánh vác trách nhiệm thì ông nói làm gì? Ông cứ định lừa người như vậy?”

Lê quản lý chậm rãi nói: “Thiệu tổng nói ông ấy sẽ gánh vác trách nhiệm.”

Đám người: “……”

Lê quản lý: “Ông ấy sẽ gánh vác trách nhiệm đó nha.”

Người khéo đưa đẩy nhất giảng hòa: “Được rồi, nếu Thiệu tổng đã đứng ra thì chúng ta cứ chờ xem sao đã.”

Lê quản lý: “Mấy người tốt nhất nên cười nhiều một chút, đừng có xụ mặt, mấy lão già bày đặt tính tình cho cô gái người ta xem thì ra cái gì? Làm thế có giống đàn ông không?”

Đám người: “……”

Loading...