Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:44:28
Lượt xem: 94
Lam tiểu thư nghiêm túc: “Con chị bị trộm.”
Nói đến cái này, chị hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Chị lúc ấy đối với tên đáng ghét kia đã nản lòng thoái chí nhưng trẻ con vô tội. Chị và mẹ Hứa liền giả bộ mắc bệnh truyền nhiễm rồi thông báo ra bên ngoài sẽ đi nông thôn dưỡng bệnh. Thật ra bọn chị lén lút tìm một chỗ dưỡng thai. Cảm xúc lúc đó của chị không ổn lắm nên sinh non. Mẹ Hứa đưa chị đến bệnh viện, chị bị xuất huyết nhiều suýt nữa một xác hai mạng. May mắn y thuật của bác sĩ điều trị tốt mới đem chị cứu về, cũng bình an sinh con. Tuy nhiên chị xuất huyết nhiều, con trai sinh non cơ thể gầy yếu nên được bệnh viện yêu cầu ở lại để điều trị thêm. Bọn chị không vội vàng xuất viện nữa. Ai biết được ở bệnh viện lại có mẹ mìn bắt cóc trẻ con. Tình huống của chị khi đó kháng nghiêm trọng, mẹ Hứa chủ yếu chăm sóc chị là chính, thành ra lơ là không chú ý khiến thằng bé bị người ta ôm đi.”
Vừa nhắc đến, Lam tiểu thư đã không tiếng động khóc thầm, đau lòng mắng: “Đồ chó đáng c.h.ế.t ngàn đao, đồ ma quỷ thiếu đạo đức trộm con người khác! Cầu mày đoạn tử tuyệt tôn.”
Bởi vì chuyện cũ năm xưa này, mẹ Hứa cũng tức đến run rẩy, yên lặng rớt nước mắt mắng lời thô tục, liên miệng mắng kẻ thiếu đạo đức kia thế này thế khác.
Khúc Kha không biết an ủi như thế nào, biết bọn họ đều khổ sở, cô chỉ có thể yên lặng ngồi cạnh đưa khăn tay.
Lam tiểu thư đột nhiên cầm tay Khúc Kha, Khúc Kha nhìn về phía chị.
Lam tiểu thư: “Chị biết khả năng viết lách của em không tồi, em có thể viết cho chị một bài thông báo tìm người không?”
Khúc Kha gật đầu: “Được.” Một chút do dự cũng không có.
Lam tiểu thư: “Thật ra mấy năm nay chị vẫn luôn tìm con, thông báo tìm người cũng phát ra vô số. Thế nhưng những đứa bé được tìm thấy đều là giả. Còn có nhiều kẻ cố tình muốn lừa gạt. Dần dần tim chị cũng nguội lạnh. Chị chỉ hi vọng kẻ bắt cóc con chị niệm tình nó là bé trai mà đối đãi tốt. Chỉ là làm gì có người là mẹ nào không mong tìm được con mình?”
Khúc Kha: “Đứa bé đó có đặc thù gì không?”
Lam tiểu thư: “Lúc ấy chị đeo cho nó một cái bạc khóa nhỏ trên cổ.”
Hình như biết mình nói như vậy cũng chưa đủ, vật ngoài thân luôn dễ bị lấy đi, chị lại nói: “Bụng, trên bụng nó có một vết bớt, đại khái hình dạng như vậy.”
Mẹ Hứa: “Lòng bàn chân, lòng bàn chân.”
Lam tiểu thư: “Đúng. Lòng bàn chân còn có một nốt ruồi.” Chị nhẹ giọng: “Dì có thể nhớ lại giúp chị xem có thêm gợi ý gì không, vừa không để lộ chứng cứ bí mật vừa có thể khiến người ta nhận ra?”
Khúc Kha: “Em suy nghĩ một chút đã.”
Lam tiểu thư cầm tay Khúc Kha giữ chắc: “Cảm ơn em.”
Khúc Kha lắc đầu: “Đây không tính là gì. Đừng nói quan hệ chúng ta tốt, kể cả người xa lạ nếu như muốn em giúp tìm con bị mất em cũng đồng ý. Chuyện nhỏ không tốn sức gì. Mỗi tội...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-217.html.]
Cô nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Nhiều năm như vậy phát ra thông báo tìm người đi chăng nữa thì cơ hội tìm được cũng rất xa vời. Chị có muốn thử tìm một thám tử tư giúp đỡ không?”
Lam tiểu thư: “Hả?”
Chị thật không nghĩ tới còn có thể làm như vậy.
Khúc Kha: “Chuyện 10 năm trước quả thật đã lâu rồi nhưng không thể dù một chút manh mối cũng không có. Theo lời chị nói, bệnh viện mọi người ở không kém, có thể sẽ để lại một chút manh mối.”
Lam tiểu thư gật đầu, điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, em nói rất đúng, chị có thể tìm thám tử tư.”
Mẹ Hứa: “Lúc đó bọn dì có tìm đến phòng tuần bộ, mỗi ngày đều đến phòng toàn bộ…. Có điều vẫn không có tác dụng gì. Cháu nói đúng, bận gì nên tìm thám tử tư, nói không chừng lại có manh mối gì đó… nói không chừng...”
Lam tiểu thư: “Đúng đúng đúng.”
Đừng nhìn ngày thường Lam tiểu thư như người không có việc gì, không để tâm đến chuyện gì mà lầm, những chuyện quan trọng chị để trong lòng đều luôn giữ kín, không thả lỏng được. Chị nói: “Chị có thể, chị nhất định có thể.”
Khúc Kha: “Chị bình tĩnh một chút, chị càng xúc động càng càng dễ để sót nhiều chuyện.”
Lam tiểu thư: “Ừ ừ, em nói rất đúng.”
Đối với phương diện này, Khúc Kha không có kinh nghiệm gì. Tuy nhiên Lam tiểu thư trải qua chuyện đó không khác gì đ.â.m vào chỗ đau của cô, dù sao đời trước cô cũng lớn lên ở cô nhi viện. Nhiều khi cô cũng nghĩ bản thân bị cha mẹ vứt bỏ hay do chuyện ngoài ý muốn nào khác?
Khúc Kha không biết, có điều đi vào thời đại này, cô ngược lại dần ổn định cuộc sống.
Nếu kiếp trước kiếp này, cha mẹ cô vẫn là hai người như vậy thì tỷ lệ cô bị vứt bỏ không cao. Có lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn khiến cô bị vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện.
Khúc Kha là người rất giỏi tự an ủi bản thân.
Cô không tự làm khó bản thân, cứ truy tìm những cái đó giờ cũng chỉ vô dụng.
Tóm lại đều không thể biết chân tướng.
Cuộc sống hiện tại của cô rất tốt, còn dưới điều kiện có thể sẽ vươn tay giúp đỡ những người cần. Kinh nghiệm của cô không phong phú nhưng dù sao cũng lớn lên ở cô nhi viện, lúc trước cô còn từng giúp đỡ một vài người bạn nhỏ ở đó tìm gia đình. Bây giờ cô cũng muốn dùng hết khả năng của mình, kinh nghiệm mình biết để giúp Lam tiểu thư.
Dù tác dụng không lớn, Khúc Kha cũng cố gắng chỉ điểm cho hai người.