Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:55:02
Lượt xem: 123
“Sách của em……”
Túc Bạch nhìn về phía án thư, Khúc Kha: “Anh thích thì em sẽ tặng anh một bộ.”
Túc Bạch: “Hiện tại có người muốn mua còn mua không được.”
Khúc Kha nhướng mày: “Sao anh biết?”
Túc Bạch nghiêm túc: “Anh có rất nhiều đồng nghiệp thích tiểu thuyết của em, sáng hôm nay vài người còn xin nghỉ ra ngoài mua sách đấy.”
Nói tới đây, anh cong khóe miệng, gương mặt lộ ra chút ý cười.
Khúc Kha: “Em nói này, sao anh biết em là Thường Hoan Hỉ?”
Túc Bạch: “Anh đã thấy Trần biên tập, mấy lần gần đây ông ta tới đều lén lén lút lút. Nghĩ một chút cũng chẳng khó đoán.”
Khúc Kha: “……”
Túc Bạch suy nghĩ một chút: “Em không muốn nhiều người biết? Em không cần quá lo lắng, anh sẽ không nói.”
Khúc Kha: “Em biết!”
Túc Bạch giật giật khóe miệng như muốn nói cái gì, Khúc Kha nhướng mày: “Sao thế?”
Túc Bạch: “Anh thấy chỗ em vẫn còn khá nhiều sách, nếu em còn nhiều, anh có thể giúp em bán bớt đi.”
Khúc Kha: “!!!”
Túc Bạch: “Anh không kiếm tiền của em, ngẫu nhiên có thể cho anh cọ cơm là được.”
Khúc Kha bật cười, lắc đầu nói: “Không cần, sách của em không còn nhiều lắm, đều phải tặng người ta.”
Túc Bạch: “Vậy được.”
Khúc Kha: “Có điều sẽ tặng anh một bộ, vui vẻ ha?”
Túc Bạch: “Cảm ơn em.”
Cứ thế tặng một vòng, trừ bộ trong tay Tiểu Đông và Tiểu Bắc, Khúc Kha chỉ còn ba bộ. Chỗ Lê quản lý và Tom cũng phải đưa mỗi bên một bộ. Tính toán như thế cô thấy mình chỉ còn dư một bộ, vừa lúc có thể cất làm kỷ niệm.
Túc Bạch không ở nhà bọn cô lâu, nói xong đã rời đi, trước khi đi còn đem thức ăn và cơm dư lại 'quét' sạch.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Khúc Kha tự mình ngồi cân nhắc thấy lời nói của Túc Bạch khá có lý. Những thời điểm như vậy càng dễ phát tài. Đi cùng với chuyện phát tài này là yêu cầu rất cao về bối cảnh.
Thế nhưng… cô lại không có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-222.html.]
Nếu cô cứ đ.â.m đầu vào không mục đích chưa chắc đã có thể toàn thân rút lui.
Trong khi đó bọn cô vốn không cần phải mạo hiểm nhiều như vậy.
Dù sao bây giờ bọn cô không phải không có gì cả. Tổng cộng Khúc Kha đang giữ mười mấy thỏi vàng, bốn khối gạch vàng. Quan trọng nhất chính là hộp trang sức mà mẹ cô để lại cùng với --- hai túi kim cương.
Đúng, quan trọng nhất nằm ở hai túi kim cương.
Vô cùng đáng giá.
Khúc Kha trước đây ở trên mạng từng xem qua cũng biết kim cương không phải quá quý hiếm. Trải qua quá trình khai thác kết hợp với marketing mới tạo nên giá trị khác biệt chứ thực chất đây cũng chỉ là một loại đá quý trong suốt. Món đá quý trong suốt ấy kể cả trong thời đại của cô bây giờ cũng không được khai thác nhiều. Vậy vẫn đáng giá như cũ.
Giờ vàng không phải là đồng tiền có giá trị nhất nhưng cũng có thể dựa vào.
Có đôi khi kiểm kê gia sản nhà mình một chút cũng khiến cho cô khôi phục lòng tự tin. Khúc Kha tính toán lại đã thấy cả người bình tĩnh hơn nhiều. Túc Bạch nói nếu không có việc gì có thể đổi và tích trữ chút đồ luôn không thừa, cái này cũng đúng.
Tiểu thuyết của cô phải in thêm ba vạn bộ, chỗ này chắc cũng thu được không ít tiền.
Cứ tính toán như vậy, Khúc Kha dần rơi vào mộng đẹp.
Không thể không nói động tác của Tần An người này thật nhanh, cứ sấm rền gió cuốn, mới cùng cô thương lượng in ấn xong đã không dừng lại chút nào mà nhanh chóng làm hợp đồng bổ sung mới, hai bên xác nhận không có vấn đề, Khúc Kha cũng thu được một khoản tiền không nhỏ từ hắn ta.
Khúc Kha và Tần An bên này ổn định xong, giờ lại muốn ra ngoài đưa sách tặng người.
Trạm cuối cùng là chỗ Lê quản lý. Khúc Kha không có ý định đến nơi như Công ty Phú Lệ, may mắn Lê quản lý gần đây kiêm chức đầu bếp tại đó. Công việc kiêm chức này khiến Khúc Kha thật lòng có chút khó lòng giải thích.
Hiển nhiên Lê quản lý lại rất thích.
Có thể thấy được người này cực kỳ thích nấu ăn.
Khúc Kha đem sách giao hết cho Lê quản lý, nói: “Tính cả của chú, tổng cộng có năm bộ, làm phiền chú rồi.”
Lê quản lý tò mò hỏi: “Sao cháu không tự mình đưa?”
Khúc Kha lắc đầu: “Không muốn.”
Từ lần gặp Đỗ Tiểu Ngũ khi Thẩm Hoài đến, bọn cô vẫn chưa thấy qua lần nữa. Khúc Kha không biết nên nói gì, cô cũng không cảm thấy Tiểu Bảo có thể luôn ở mãi bên cạnh Túc Bạch. Ai bảo cha người ta vẫn còn sống? Không vui tức là không vui, lúc đó lời cô nói mang theo sự tức giận.
Làm gì có cha ruột vừa gặp mặt đã ầm ĩ đến ầm ĩ đi muốn đưa con về? Thế nhưng tình thân còn đó.
Khúc Kha không kinh ngạc khi Tiểu Bảo quyết định về nhà.
Điều cô không vui là Đỗ Tiểu Ngũ nhận ra Tiểu Bảo ở chỗ cô, cứ im hơi lặng tiếng mà thông báo với Thẩm Hoài. Chuyện này đem đến một ý nghĩa hoàn toàn khác. Làm người luôn có chút kỳ lạ như vậy. Khúc Kha không yêu cầu người khác phải đối tốt với mình ra sao nhưng nếu bày trò sau lưng thì ai mà dễ chịu nổi?
Nếu như không phải trước đó cô đã đồng ý sau này tặng sách, chắc hẳn cô sẽ không liên hệ tiếp với mấy người đó nữa.
Tóm lại không phải người cùng một đường.