Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-05-24 08:55:49
Lượt xem: 102
Vừa đến cửa nhà, cô nhìn thấy mẹ Hứa đã kêu: “Mẹ Hứa, cầu giúp đỡ!”
Mẹ Hứa: “???”
Bà chạy nhanh ra: “Cháu làm sao vậy?” Lại nói: “Này là sao? Mua đồ mệt thành như vậy? Lần sau cháu bảo mấy bé trai trong nhà đi theo cùng đi.”
Khúc Kha thở dốc một chút, nói: “Không phải cháu mua, được người ta đưa.” Cô giả bộ mệt mỏi trước mặt mẹ Hứa một chút, nói: “A, một con gà nướng thêm món. Mọi người cũng không nên ghét bỏ nha.”
Mẹ Hứa: “Này… không được, bọn dì sao có thể lấy đồ của cháu.”
Hai người cứ thế đưa qua đẩy lại mấy hiệp, mẹ Hứa thấy đồ của Khúc Kha khá nhiều, chỉ sợ ăn không hết mới nhận lấy. Bà giúp Tiểu Kha đem đồ mang lên lầu, hỏi: “Ai cho cháu nhiều đồ thế? Thật không biết tính toán, trời nóng thế này, đồ đã chín hết, nếu không ăn sẽ hỏng mất. Ăn hết có mà căng đến vỡ bụng.”
Khúc Kha cười cười, không nói tiếp.
Mẹ Hứa lại lải nhải vài câu, chào: “Dì về đây.”
Khúc Kha: “A.”
“Chị, chị làm gì đó?” Tiểu Bắc nhìn thấy Khúc Kha ngồi trên ghế phát ngốc, tò mò hỏi.
Khúc Kha: “Chị đang nghĩ có nên mua chiếc đồng hồ kia không.”
“Mua!” Tiểu Bắc kiên định: “Chị, chị mua đi, chị đeo càng đẹp.”
Tay Khúc Kha vừa trắng lại vừa thon dài, cuối cùng sắc vàng rực rỡ của đồng hồ cực kỳ đẹp, cực kỳ hợp.
Tiểu Đông cũng kiên định: “Mua đi, đẹp.”
Ban đầu Khúc Kha chỉ muốn nhìn thử một chút vì dù sao lúc ấy tiền mặt trong tay cô cũng không đủ. Giờ lại khác, cô đã thu được một khoản kha khá sau khi chụp ảnh, cộng thêm tiền xuất bản sách. Tính tính, phải có hơn 12000 đồng, chắc đã đủ mua rồi.
Khúc Kha muốn mua chiếc đồng hồ kia không đơn thuần bởi đẹp. Trong lòng cô hiểu rõ vật như vậy rất đáng giá. Hàng nhập khẩu còn đại diện cho tiền bạc. Nếu sau này gặp chuyện gì có thể đi hiệu cầm đồ cũng được khoản kha khá, so với tiền giấy giảm giá trị còn tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên nếu cô đơn gần hết tiền mặt đang có đi mua thì trong lòng lại hơi chút thấp thỏm.
Khúc Kha chỉ rối rắm một chút, rất nhanh đã quyết định: “Được rồi, chị quyết định sẽ đi mua đồng hồ.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc hoan hô, Khúc Kha nghiêm túc: “Loại đồ đắt đỏ như vậy ở trong tay còn tốt hơn so với tiền mặt.”
Có lẽ hai đứa nhỏ quá mức mê mang, Khúc Kha lại nói một ít đạo lý.
Tiểu Đông không hiểu lắm, cười hàm hậu đơn thuần. Tiểu Bắc lại như suy tư gì.
Khúc Kha: “Chờ qua một thời gian nữa tiền mặt trong tay bọn mình nhiều hơn em cũng sẽ mua cho hai người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-224.html.]
Cô không mua cho hai người đầu tiên bởi họ vẫn còn nhỏ.
Khúc Kha quyết định xong cũng không chần chừ nữa. Ngày hôm sau cô gọi xe kéo đi Bách hóa lớn. Buổi sáng bọn cô qua đây có thể thời gian vẫn hơi sớm nên trước cửa có thể giăng lưới bắt chim*.
*Giăng lưới bắt chim: vô cùng vắng vẻ, ít người qua lại.
Ba người đành thảnh thơi đi dạo một lúc rồi Khúc Kha mới dẫn anh em nhà mình đi cửa hàng đồng hồ.
Thật khiến người ta kinh ngạc, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cô lại gặp được người quen ở chỗ này. Khúc Kha thấy mình và Đào Mạn Xuân thật có duyên.
Đi bên người Đào Mạn Xuân đúng là Đỗ tiên sinh.
Đào Mạn Xuân nhìn thấy Khúc Kha, kinh ngạc hơi hé miệng, rất nhanh đã nói: “Chúng ta thật có duyên đó, hôm qua vừa gặp, hôm nay lại thấy nhau.”
Chị ta thân thiện tiến lên, cánh tay đặt trên vai Khúc Kha.
Khúc Kha mỉm cười: “Thật trùng hợp.”
Đào Mạn Xuân: “Còn nhớ chị không sao?”
Chị ta nhìn về phía Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, cười quyến rũ: “Chúng ta ở Xưởng điện ảnh đã gặp qua.”
Tiểu Bắc nói ngọt: “Chào chị.”
Tiểu Đông cũng lập tức gọi theo một tiếng, Đào Mạn Xuân cười cười, nói: “Mọi người cũng đi mua đồ à? Lần đầu tiên tới hay đã có đồ yêu thích rồi? Chị mới giám đốc chỗ này quen thân. Nếu mấy đứa thích chị sẽ nói với người ta một tiếng.”
Khúc Kha: “Bọn em đến xem một chút thôi.”
Đỗ Bách Tề nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn về phía Khúc Kha, mỉm cười gật gật đầu, mở miệng: “Đã lâu không gặp, Cao tiểu thư. Không nghĩ tới ở chỗ này thấy nhóc.”
Hắn mỉm cười: “Cảm ơn nhóc tặng sách.”
Khúc Kha: “Không cần khách khí, lúc trước đã nói qua sẽ đưa ngài.”
Đỗ Bách Tề ý vị sâu xa: “Nhóc nói muốn đưa tôi chứ không nói muốn tặng họ, đối xử thật bình đẳng.”
Khúc Kha không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Đây không phải tránh việc mấy người họ đoạt sách với ngài hay sao.” Cô cười cười, nói: “Tôi đây không phải muốn ngài bớt việc à.”
Đỗ Bách Tề bật cười, gật đầu: “Có chút đạo lý, sách mới của nhóc cũng rất hay.”
Sáng sớm mỗi ngày hắn đều phải xem tiểu thuyết của cô bé này. Hôm nay nếu không phải dậy sớm xem truyện, thời gian dư giả thì hắn còn lâu mới cùng Đào Mạn Xuân tới đây mua đồng hồ.
Trăm triệu không nghĩ tới, vận khí hôm nay thật không tồi.