Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:01:15
Lượt xem: 84

Khúc Kha mê mang nhìn mọi người, thử thăm dò hỏi: “Mọi người làm sao vậy? Không thích ăn sao?”

Không nên nhỉ? Nếu thật sự không thích, vừa rồi vì sao muốn cướp lợi hại như vậy?

“Sao có thể không ăn được, tuyệt đối không phải không ngon.” Tom lập tức mở miệng, cảm thấy những người này nếu dám nói thế, hắn sẽ biện luận một trăm hiệp.

Mấy người khác hoàn toàn không đáp lại hắn.

Khúc Kha chớp mắt, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm mấy người biểu tình không đúng. Mãi sau cô mới hoảng hốt nghĩ đến gì đó, đột nhiên nói: “Mấy người có phải ăn nhiều khó tiêu không?”

Đỗ Bách Tề ngẩng đầu nhìn về phía cô, Khúc Kha nhìn ánh mắt hắn đã biết mình đoán đúng rồi, cô nói: “Nếu không mọi người đừng đi xe về nữa, đi bộ tốt hơn ngồi xe. Đi bộ sẽ giúp tiêu thực nhanh hơn nhiều.”

“Vẫn còn ổn, do ngày thường không ăn nhiều như vậy.” Đỗ Bách Tề chưa nói dạ dày mình không tốt mà chỉ để lại một câu như thế.

Khúc Kha kinh ngạc hắn cao lớn thô kệch, ăn khá nhiều mà lại bị khó chịu, cô nói: “Nếu ngày thường mọi người ăn ít, đột nhiên lại tăng lượng ăn thật nhiều vậy chắc chắn sẽ không thoải mái. Có điều dạ dày mà có bệnh thì giờ cũng không có cách nào. Không bằng ra hiệu thuốc mua chút viên sơn tra ăn, chắc sẽ giúp tiêu thực.”

Cô không hiểu mấy cái này lắm, chỉ nghe mẹ Hứa nhắc qua vài lần.

“Ăn sơn tra hoàn có tác dụng thúc đẩy tiêu hóa, kết hợp với đi bộ chắc chắn sẽ có chút hiệu quả?” Khúc Kha nghiêm túc nghĩ cách.

Vu lão tiên sinh nhìn biểu cảm quan tâm của cô, khó được vài phần nhu hòa: “Cháu không cần lo lắng, không có việc gì.”

Vu lão tiên sinh thay đổi đề tài, nói: “Nhưng thật ra tôi không nghĩ cháu lại quen biết với Đỗ tiên sinh.”

Tầm mắt ông ta tạm dừng trên người Đỗ Bách Tề một chút.

Khúc Kha: “Bọn tôi đã sớm quen biết, bởi tôi từng giúp Đào tiểu thư viết bài. Không biết ngài đã xem……”

Vu lão tiên sinh: “Tôi không quá quan tâm đến những tin tức này.” Ông ta nói: “Nhưng công việc của cháu thật sự rất nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-232.html.]

Khúc Kha cười tủm tỉm: “Đúng vậy nha.” Cô nói: “Sau này tôi còn viết bản thảo phỏng vấn Đỗ tiên sinh.”

Vu lão tiên sinh: “Cái này tôi có xem qua, viết rất tốt.”

Chỉ cần người đã từng xem qua bài phỏng vấn kia đều sẽ ấn tượng với bản thảo mà cô đã miêu tả Đỗ Bách Tề như một người vô cùng hiệp khí, rõ ràng có vô số khuyết điểm lớn lớn bé bé nhưng lại thể hiện như một người 'can đảm'.

“Nếu có cơ hội không biết có thể mời cô viết bài phỏng vấn cho chúng tôi không?”

Khúc Kha: “Đương nhiên có thể rồi.”

Đỗ Bách Tề nghe hai người nói chuyện với nhau, cũng bật cười, nói: “Thật ra tôi đến tìm Cao tiểu thư viết bài phỏng vấn không chỉ bởi vì cô bé từng giúp Mạn Xuân viết bài. Dĩ nhiên lý do còn bởi tôi tình cờ có cơ hội biết cô bé, tôi tin tưởng vào thực lực của cô bé. Có điều, đây không phải là trọng điểm.”

Hắn mỉm cười, đôi mắt híp lại như không thấy mặt trời: “Tôi sở dĩ tìm đến cô bé là do thân phận Thường Hoan Hỉ. Vốn lúc còn chưa quen biết Cao tiểu thư tôi đã theo đuổi từng bài đăng trên chuyên mục chuyện xưa của Báo Nhân dân, đối với tác giả như Cao tiểu thư thật lòng thật dạ bội phục. Tôi là người chưa từng đọc qua nhiều sách, cũng không hiểu mấy loại văn chương uyên bác. Thế nhưng tiểu thuyết của Thường Hoan Hỉ lại khiến tôi đọc vào mà vô cùng vui sướng. Bản thân tôi cũng không phải người dễ vui dễ buồn, đôi khi gặp chuyện còn chẳng thể hiện được bất cứ cảm xúc nào. Ấy vậy mà chỉ cần đọc các bài đăng trên báo ấy tôi lại có thể vui sướng từ tận sâu đáy lòng. Tôi may mắn mời được cô bé đến giúp tôi viết bài phỏng vấn coi như đã hoàn thành tâm nguyện của tôi. Sự thật chứng minh, cao thủ chính là cao thủ.”

Hắn giơ giơ ngón tay cái khen ngợi.

Khúc Kha nghĩ những lời này vô cùng chân tình cứ như rắm cầu vồng vậy.

*Rắm cầu vồng – thải hồng thí: Ngôn ngữ mạng chỉ những người khen thần tượng khoa trương, toàn ưu điểm, đến đánh rắm cũng có thể nói thành đẹp như cầu vồng.

Cô đang muốn nói chuyện, Vu Mãnh lập tức nắm lấy tay Đỗ Bách Tề, nói: “Đỗ tiên sinh, à không, Đỗ đại ca! Lời này của anh nói quá đúng. Tôi cũng thấy cô Cao cực kỳ cực kỳ lợi hại, vô cùng vô cùng thông minh lại có khả năng, cách hành văn rất hay. Tôi cũng hi vọng cô ấy có thể vì tôi viết ra một bài văn hoặc một quyền tiểu thuyết gì đó. Thật ra tôi thấy tôi và nam chính trong tiểu thuyết của cô ấy cực kỳ giống nhau….…… Blah blah.”

Khúc Kha thấy Vu Mãnh chắc lại bắt đầu bài luận văn 1 vạn chữ rồi đấy.

Người này hẳn vốn là ma tinh chuyên blah blah.

Khả năng nói vượt trội.

Đỗ Bách Tề lại không thấy phản cảm mà còn nói chuyện với Vu Mãnh vô cùng vui vẻ, lại còn thảo luận tiểu thuyết mới, tiểu thuyết cũ của cô. Lát sau Vu lão tiên sinh cũng gia nhập vào đội ngũ. Ông nói không nhiều lắm nhưng cũng có thể thấy được là người hiểu rất rõ tình tiết trong câu chuyện mà Khúc Kha viết. Thế mới thấy được Vu Mãnh không hề nói dối.

Ông cụ ngày thường quả thật có xem tiểu thuyết đăng báo của cô rồi.

Loading...