Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:05:09
Lượt xem: 76
Khúc Kha uyển chuyển từ chối bọn họ đưa tiễn, cùng anh em nhà mình đi hiệu sách. Cô vặn cổ, nói: “Hôm nay thật mệt.”
Tiểu Đông: “Mọi người cướp thật vui, anh còn chưa ăn no.” Cậu mang theo vài phần tủi thân cùng Khúc Kha oán giận.
Khúc Kha bật cười, nói: “Chờ chút nữa bọn mình đi mua đồ ăn ngon nhé. Ăn như vậy vừa đủ, nếu ban nãy ăn no quá giờ đã không thể có thêm bữa trà chiều. Bọn mình chờ mua xong rubik và giấy vẽ sẽ tìm một nơi để uống trà chiều.”
Tiểu Đông hạnh phúc nói: “Được.”
Tiểu Bắc cũng mừng rỡ, nhỏ giọng: “Chị, hôm nay bọn mình mua đồng hồ, tiết kiệm được thật nhiều thật nhiều tiền nha.”
Cậu chưa tính được rõ ràng nhưng vẫn biết đó là rất nhiều.
Khúc Kha: “Đúng đó, chị nghĩ, nhận ân tình lớn của người ta như vậy thì phải trả thế nào đây này.”
Tiểu Bắc: “Em cũng không biết.”
Khúc Kha bật cười, nói: “Cũng không sao, bọn mình có thể từ từ suy nghĩ.”
Loại chuyện này muốn gấp cũng không được.
“Vậy cũng đúng.”
Ba anh em cùng nhau đi hiệu sách.
Cùng lúc đó, Đào Mạn Xuân dịu dàng hỏi: “Đỗ gia, ngài cảm giác thế nào? Dạ dày có phải không thoải mái không? Ngài rất ít khi ở bên ngoài ăn nhiều như vậy.”
Đỗ Bách Tề: “Vẫn còn tốt.” Lại nói, hắn hôm nay thật đúng là không phải không thoải mái.
Hắn nói: “Đại khái đều là thịt dê, ôn hòa lại bổ dưỡng.”
Hắn cầm một tờ giấy, đây là số điện thoại Vu Mãnh để lại cho hắn.
Đào Mạn Xuân thấy được, kêu rên một tiếng, nói: “Ngài thật ra đối với cậu ta khá tốt.”
Đỗ Bách Tề ngẩng đầu nhìn về phía Đào Mạn Xuân, chậm rãi nói: “Cô biết ông cụ kia là ai không?”
Đào Mạn Xuân: “Em không quen.”
Đỗ Bách Tề như có như không nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ cô đã nghe qua nhà giàu số một, Thuyền Vương tiên sinh.”
Đào Mạn Xuân sửng sốt: “Ngài nói……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-234.html.]
Đỗ Bách Tề: “Chính là vị Vu lão tiên sinh hôm nay!”
Đào Mạn Xuân hít một hơi khí lạnh.
Không thể ngờ vị Thuyền vương đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết lại có bộ dạng gần gũi bình dị như vậy. Chị ta lại nghĩ đến thằng cháu trai có bộ dạng không biết điều của ông ta, đột nhiên cảm thấy cũng chẳng có gì ngoài ý muốn.
Thằng nhãi đáng ghét mồm miệng như trẻ con đến giờ vẫn còn tung tăng nhảy nhót không bị người ta đánh c.h.ế.t chắc chắn không được ai yêu thích.
Chẳng qua có chỗ dựa phía sau thôi.
Chị ta tự đáy lòng cảm khái: “Thật không nghĩ tới Cao Nhược Huyên thế mà lại quen với Vu lão tiên sinh, hơn nữa em thấy Vu lão tiên sinh hình như khá thích con bé.”
Đỗ Bách Tề nhướng mày: “Cô thấy Vu lão tiên sinh thích cô nhóc?”
Đào Mạn Xuân cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu khẳng định: “Đúng, tuy Vu lão tiên sinh chưa nói mấy câu nhưng em có thể cảm giác được ông ấy có thiện ý với cô bé.”
Từ đầu tới cuối, ông ta còn chẳng nói nhiều với Đỗ gia. Đa phần lời nói ra đều là nói với Cao Nhược Huyên. Có thể thấy được, ông ta thích Cao Nhược Huyên.
Chị ta cảm khái: “Thật khiến người ta không thể tưởng tượng được.”
Đỗ Bách Tề: “Thật ra cũng không có gì là không thể tưởng tượng được!” Hắn nói rất đương nhiên: “Tiểu thuyết cô nhóc viết hay tự nhiên nhiều người thích, nhiều người muốn gặp mặt.”
Vu Mãnh người này đừng nhìn bề ngoài có vẻ không đáng tin cậy chứ làm việc vẫn khá lưu loát.
Ngày hôm sau hắn đã xuất hiện trước cửa nhà Khúc Kha. Đây xem như lần đầu tiên hắn được vào nhà, mấy lần trước đều phải đứng ngoài cửa. Lần này được ghé thăm, hắn tò mò nhìn khắp xung quanh. Nhà này chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn không được bày biện tốt bằng phòng người làm nhà hắn. Có điều trên bàn lại được xếp một chồng báo chí chỉnh tề. Bản thảo đã được mở ra cùng với bút máy đều xếp ở đó đã tỏ rõ chủ nhân nhé nhà này vừa bị đánh gãy dòng suy nghĩ một cách bất ngờ.
Hắn tò mò nhìn xung quanh, ngay sau đó hỏi: “Cô đang viết tiểu thuyết à?”
Khúc Kha: “Đúng đó.”
Chỉ hai chữ như vậy đã khiến tâm tư Vu Mãnh ngo ngoe rục rịch muốn vọt đến trước án thư nhìn xem cô đang viết cái gì. Lý trí của hắn lại đè xuống vì cho rằng như vậy không có lễ phép.
Hắn rối rắm không biết làm sao, biểu tình càng trở lên kỳ lạ.
Khúc Kha đã rất lâu không nhìn thấy một người tâm tư đơn giản như vậy, mỗi một hành động, một cử chỉ đều có thể biểu hiện ra ngoài như sợ người khác không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Cô ho khan một tiếng, cúi đầu, nói: “Vu công tử mời ngồi.”
Vu Mãnh: “A à à, được.”
Nhà này đến cái sô pha cũng không có, Vu Mãnh nghĩ, nhà bọn họ quả nhiên khá khó khăn.