Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:25:59
Lượt xem: 79
Sắc mặt Khúc Kha tái nhợt kỳ cục, mãi sau mới đột nhiên nói: “Thầy Túc, em muốn nói riêng với anh vài câu được không?”
Túc Bạch nhìn sắc mặt Khúc Kha, gật gật đầu, hai người ném Liễu Nhị xuống, đi xa hơn mười mét, Túc Bạch nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khúc Kha nhấp môi, ngẩng đầu nói: “Nếu em muốn một nhà bọn chúng vĩnh viễn biến mất….”
Túc Bạch kinh ngạc nhìn về phía Khúc Kha. Anh vẫn luôn thấy cô bé trước mặt tuy có chút khôn khéo nhưng bản chất vẫn là người lương thiện. Hôm nay thật khiến anh phải lau mắt mà nhìn, không chỉ có thể xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn mà giờ còn nói ra được câu này, vậy đã đủ để phá hủy ấn tượng ban đầu của cô trong lòng anh.
Chỉ một giây ngắn ngủi, Túc Bạch đã hiểu ý của cô, cô đây là thực sự tức giận.
Người một nhà ác độc như vậy quả thật không xứng có kết cục tốt.
“Em muốn làm như thế nào?”
Khúc Kha: “Em không biết phòng tuần bộ liệu có đáng tin hay không. Nếu đáng tin em sẵn sàng bỏ tiền ra để khiến mấy kẻ này phải ngồi tù cả đời. Nếu không đáng tin, vậy em hi vọng có thể dùng cách riêng của mình giải quyết bọn chúng. Tóm lại nếu có thể thì lấy tiền để tìm người hỗ trợ làm việc này.”
Là một người đã được tiếp thu qua nền giáo dục tốt, mặc kệ kẻ đó xấu xa thế nào cô vẫn chưa bao giờ nghĩ muốn g.i.ế.c người.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là phòng tuần bộ.
Thế nhưng Khúc Kha không biết phòng tuần bộ liệu có đáng tin không. Dù sao lúc trước Lam tiểu thư gặp chuyện cũng không thấy họ làm được gì.
Túc Bạch nhìn gương mặt vừa nghiêm túc lại kèm theo sự phẫn nộ của Khúc Kha, không biết vì sao chỗ nào đó trong tim như mềm mại hơn, anh nói: “Nếu em tin anh, cứ để anh giúp em xử lý.”
Khúc Kha kinh ngạc nhìn về phía Túc Bạch, cô thật sự không có cách nào nên mới phải thương lượng với người bên cạnh. Không ngờ như vậy mà có thể thu về được sự tín nhiệm kiên định như vậy. Đổi sang hoàn cảnh khác, nếu Túc Bạch không có bên cạnh, chỉ có một mình cô thì đối tượng cô lựa chọn xin ý kiến có thể sẽ là Lam tiểu thư, cũng có thể là Lê quản lý.
Nhưng sẽ không phải là Túc Bạch.
Ấy vậy mà giờ Túc Bạch lại rất bình tĩnh nói: “Anh đồng ý giúp em.”
Khúc Kha lắc đầu: “Không cần, em có thể tiêu tiền……”
“Anh biết tự em làm, em cũng có thể tìm Lê quản lý giới thiệu một ít phường trộm cắp du côn nào đó để thu thập bọn chúng, chắc cũng chẳng khó. Nhưng nếu anh đã gặp phải, cứ để anh giúp em đi!” Túc Bạch nghiêm túc: “Không phải bởi vì chúng ta là hàng xóm mà còn do lúc trước em đã cứu Tiểu Bảo, anh thiếu em một ân tình. Anh đã muốn trả lại em từ lâu.”
Khúc Kha: “Lúc trước anh đã giúp em xử lý chuyện Thẩm tiên sinh, ân tình đó coi như đã trả hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-253.html.]
Túc Bạch lắc đầu: “Kể cả anh không giúp em, lấy năng lực của em cùng với sự ỷ lại của Tiểu Bảo với người nhà em, em vẫn hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế. Chính em có thể làm được, do anh tự mình muốn giúp. Đây đâu có thể coi như trả hết ân tình?”
Túc Bạch tiếp tục nói: “Đương nhiên lúc này em vẫn có thể tự mình làm nhưng chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái, không nhanh và tiện như anh. Không bằng cứ tính toán như thế này, lần trước coi như trả được một nửa ân tình, lần này thêm một nửa nữa. Hai lần cộng lại vừa lúc trả hết. Sau này coi như chúng ta đã thanh toán xong.”
Nói chuyện nghiêm túc như vậy, Khúc Kha vừa nảy sinh ý định từ chối bị Túc Bạch hình dung làm cho tức cười.
Cô còn không biết Túc Bạch lại có tài ăn nói vậy đâu.
Khúc Kha: “Em lần đầu tiên nghe thấy anh nói nhiều như vậy.”
Túc Bạch sâu kín liếc nhìn cô một cái, đáp: “Đó là bởi vì em không thấy anh lúc đi học, cũng không thấy anh lúc đi làm.”
Khúc Kha cười cười: “Vậy……”
Túc Bạch: “Anh không phải người lương thiện, tốt đẹp cỡ nào nhưng cũng chướng mắt loại tiểu nhân đê tiện như vậy. Cứ coi như anh thay trời hành đạo đi?”
Khúc Kha ngơ ra chừng vài giây mới nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy… phiền anh rồi!”
Túc Bạch: “Không cần cảm ơn, tự anh không thích thiếu ân tình người ta thôi.” Anh rũ mắt, nói: “Trên đời này, không có gì thống khổ hơn so với thiếu ân tình người khác.”
Khúc Kha nhướng mày, cô cảm thấy lời này hình như có ý khác. Cô nhìn Túc Bạch, Túc Bạch cũng đã khôi phục bình thường, anh nói: “Em về nhà đi.”
Khúc Kha: “A?”
Túc Bạch: “Anh sẽ để em thấy kết quả ưng ý.”
Khúc Kha: “???”
Túc Bạch: “Em có phải không biết anh lợi hại cỡ nào hay không?”
Khúc Kha lắc đầu: “Không biết, thật sự không biết.”
Túc Bạch: “Vậy rất nhanh em sẽ biết.”
Anh không nói thêm gì nữa mà chỉ chỉ chỗ đầu hẻm, ý bảo Khúc Kha rời khỏi.