Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:31:04
Lượt xem: 93
Mấy bạn nhỏ thích ứng sinh hoạt bên này rất nhanh.
Khúc Kha cũng không phải 100% tin tưởng vào võ quán. Bản tính của cô trời sinh đã thuộc về nhóm người dễ làm thân với người khác nhưng cứ tiến mỗi thêm một bước sẽ cực kỳ khó. Tâm lý phòng bị của cô rất lớn, không dễ thổ lộ tình cảm.
Có điều sau một thời gian quan sát, cô thấy bên này làm việc không tồi nên trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Có đôi khi ánh mắt một người rất quan trọng, như ánh mắt thầy Cổ tương đối chính khí, đen trắng rõ ràng. Hơn nữa ông còn có thể nhận nuôi nhiều bạn nhỏ như vậy, có thể thấy người này tâm tính rất tốt.
Hiện giờ như vậy xem ra, mọi người đều vui vẻ.
Khúc Kha tìm bọn họ nhờ giúp cũng tiện hơn nhiều, bản thân cô cũng có nhiều thời gian hơn. Đồng thời võ quán cũng có thêm khoản thu giúp cuộc sống sinh hoạt trở nên tốt hơn. Coi như một công đôi việc.
Hơn nữa, mấy người thầy Cổ sớm muộn đều dựa vào “Chạy”, ngay cả tiền ngồi xe cũng tiết kiệm, như vậy tự nhiên sẽ thu được nhiều hơn một chút.
Mấy đứa nhỏ ở võ quán cũng khá hòa đồng, cứ như cá gặp nước. Nếu nói có chỗ nào chưa thích ứng thì có lẽ là cơm trưa hơi kém, hơn nữa phần ăn của mỗi người còn giới hạn. Khiến người ta ngoài ý muốn chính là Tiểu Bắc và Tiểu Đông không nói ra muốn ăn nhiều hơn hoặc muốn đặc biệt thêm riêng cơm cho mình.
Hai người không đề cập tới, Khúc Kha biết cũng không nói gì thêm, chỉ là buổi sáng và buổi tối cố gắng làm phong phú hơn một chút.
Hai cậu trai về đôi khi còn chủ động dạy Khúc Kha một vài động tác. Khúc Kha không thể đi học nhưng vẫn có thể học trộm. Cô lén lút theo anh em trai nhà mình học, thấy khá tốt. Phải biết hai vị thầy giáo nhỏ tuổi này còn cực kỳ nghiêm túc đấy.
Hơn nữa mấy đứa bé đi học ở võ quán, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn hẳn.
Chẳng bao lâu đã đến ngày khai giảng, lần này cùng đến báo danh còn có Tiểu Thạch Đầu. Bởi vì phải đi học nên chương trình học võ của bọn họ đều phải điều chỉnh thành một ngày cuối tuần. Tiểu Nha và Tiểu Đông vẫn muốn đi học bình thường. Vì thế hai đứa nhỏ mỗi tuần đều học nhiều hơn ba ngày.
Tóm lại mấy đứa nhỏ thậm chí còn bận rộn hơn cả đám người lớn có công việc.
Bên này Khúc Kha cũng nhận được hồi âm từ xã báo, quả nhiên bản thảo của cô đã trúng tuyển. Tuy giá không bằng so với Báo Nhân dân nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-262.html.]
Khúc Kha không vội vàng lấy tiền mà nhanh chóng tiếp tục viết phần thứ hai. Trên cơ bản cô đều viết từng phần một, mỗi phần là một câu chuyện khác nhau đồng thời được chia thành 5 chương nhỏ. Phần thứ hai của Khúc Kha nói về cách thức lừa gạt.
Cô muốn quyển sách này có thể nói nhiều trường hợp trong thực tế để mọi người cảnh giác hơn.
Bọn lừa đảo, định hướng không coi như mới mẻ nhưng có thể viết ra đề tài hấp dẫn mới được coi là mới được coi là sáng tạo.
Đương nhiên Khúc Kha cũng thích viết nội dung vạch trần lừa đảo sâu rộng hơn nhưng cô còn có công việc chính thức, trong lúc nhất thời rất bận rộn không thể rút ra thời gian. Chính cô còn không biết lúc này Thịnh Đường đã dẫn đến một 'trận chiến nước miếng' mới.
Khiến cho người ta không thể tưởng tượng chính là cuộc chiến này không phải do nhân vật chính Tiểu Đường mang đến.
Nguyên nhân đến từ kẻ mới lên sân khấu có tên 'A Võ'. Chỉ cần người sáng suốt chắc chắn nhìn ra được nhân vật này được xây dựng giống với vị nữ hoàng nào đó. Nàng ta vừa xuất hiện đã thể hiện vẻ ngoài đơn thuần hiền lành, ngây ngô đáng yêu khiến bất cứ ai cũng có thể sinh lòng yêu thích.
Rõ ràng phần diễn trong cốt truyện của nàng ta không nhiều nhưng nhờ thiết lập theo hướng hài hước mà được không ít người thích.
Ấy vậy mà không giống với tưởng tượng của mọi người. Trong xã hội coi trọng nam quyền hơn tất cả, nữ hoàng luôn khiến người ta cảm thấy không ngờ được. Cho nên rất nhiều người không thích cách miêu tả nàng ta như vậy, hận tiểu thuyết không thể miêu tả nàng ta như một mỹ nhân rắn rết. Thậm chí một vài học giả có danh tiếng còn cho rằng tiểu thuyết này đã tô vẽ quá mức cho vị nữ hoàng kia.
Nếu dựa theo lịch sử mà xét thì người này hiển nhiên không phải là một người đơn thuần thiện lương như miêu tả.
Chính vì lẽ đó mà nhiều người công kích, chịu công kích nhiều nhất hiển nhiên là nữ tác giả - Thường Hoan Hỉ, cô rốt cuộc muốn làm gì mà viết tiểu thuyết thành ra như vậy?
Thậm chí còn có một bộ phận độc giả đục nước béo cò, liên hợp với nhau yêu cầu Thường Hoan Hỉ phải đứng ra xin lỗi vì đã bẻ cong lịch sử. Đương nhiên những kẻ này làm thế chẳng qua vì muốn gặp Thường Hoan Hỉ, biết người này là ai thôi.
Ầm ĩ lớn như vậy nhưng vẫn có một bộ phận người mê sách cho rằng, mở đầu tiểu thuyết đã ghi rất rõ ràng 'nội dung tiểu thuyết hoàn toàn là hư cấu', nếu đã hư cấu thì sao phải dựa vào yêu cầu nào đó để tạo ra nội dung giống hệt lịch sử?
Hơn nữa ai cũng không thể nói thiếu nữ mới mười mấy tuổi A Võ lúc đó liệu có phải là một người phụ nữ tàn nhẫn độc ác hay không?
Trận chiến nước miếng cứ thế nháo đến nháo đi rất ầm ĩ.