Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 271

Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:40:22
Lượt xem: 111

Đào Mạn Xuân luôn chú ý bên này thấy được phải trợn mắt há mồm. Chị ta nhắc khéo Khúc Kha có thể ăn gì đó nhưng không có nghĩa chị ta thật sự cho rằng Khúc Kha ăn nhiều đến vậy.

Tình huống trước mắt là như nào thế?

Đào Mạn Xuân xoa huyệt Thái Dương, thấy cả người ngốc ngốc.

Chị ta tự động xem nhẹ người ăn siêu nhiều mang tên Túc Bạch kia, chị ta chỉ biết hai người đang đứng cạnh nhau ăn gì đó, hơn nữa còn chưa từng dừng miệng, thật khó để phân rõ ai ăn nhiều hơn. Đào Mạn Xuân chỉ thấy Khúc Kha ăn quá được.

Quá… quá… quá mức ăn được.

Chị ta luôn nghĩ có thể đem cô nhóc chăm béo nú ra nhưng giờ nhìn con bé ăn như vậy, cô ta chỉ có thể mê mang dại ra.

Chị ta thật sự khiếp sợ rồi.

Cực kỳ khiếp sợ, quả thực không thể thừa nhận hai người này ăn giỏi.

“Làm sao vậy?”

Giọng Đỗ Bách Tề nhỏ đi vài phần, tươi cười trên mặt hắn cũng thu lại đôi chút.

Có một số người bình thường luôn tỏ ra khiêm tốn, trông không có gì nổi bật nhưng không có nghĩa đó là kẻ dễ đối phó, khi người ta đạt được một vị trí nhất định sẽ hiểu ý tốt bày ra ngoài chẳng qua đều ngụy trang cả.

Hắn nhìn người trước mặt, nói: “Cô chứ nhìn chằm chằm con bé cả đêm rồi.”

Đào Mạn Xuân nhỏ giọng: “Thật xin lỗi, Đỗ gia, em sẽ không nhìn con bé nữa.”

Đỗ Bách Tề nhìn về phương hướng Khúc Kha, cô vẫn tỏ ra tự nhiên hào phóng dù đêm nay có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào hai người họ. Hai người kia được bao nhiêu ánh mắt làm lễ rửa tội vẫn bất chấp chẳng coi ai ra gì, ai nhìn cứ nhìn, tôi ăn cứ ăn, có thể nói là đặc biệt nhất trong yến hội này.

Hắn bật cười, nói: “Nếu em thích nhìn con bé như vậy thì đi, chúng ta đi nhìn xem hôm nay nhóc con kia đánh giá đồ ăn như thế nào.”

Đào Mạn Xuân kinh ngạc: “Đỗ gia……”

Chạm phải ánh mắt hắn, chị ta vội kéo tay giữ Đỗ Bách Tề, nghe lời như một con cừu con ngoan ngoãn.

Hai người cùng đi đến trước bàn tiệc, chỉ mới vừa đến gần đã phải chấn kinh. Đỗ Bách Tề lướt qua thấy mười mấy đĩa đều chỉ còn một nửa. Đồ nguội với bánh quy không giống nhau. Bánh quy được bày thành hình giờ đã thiếu không ít trông chẳng ra làm sao. Mấy món ăn nguội thì khác, người ta đều trang trí cao cao, tạo ra hình dạng đẹp mắt.

Giờ đĩa nào đĩa nấy đều thấp hơn không ít.

Hắn tự đáy lòng nói: “Xem ra mấy món nguội này rất hợp sở thích của hai người?”

Tiểu Kha quay đầu lại, cười khanh khách: “Phải đó, ăn rất ngon, tôi đã ăn no mà vẫn không thể cưỡng lại muốn thử một chút.” Giọng cô thanh thúy: “Chú muốn nếm thử không? Để tôi kêu phục vụ lấy cho chú một đôi đũa nha.”

Đỗ Bách Tề cười: “Vậy cảm ơn cô.”

Khúc Kha khóe miệng hơi nâng: “Không cần cảm ơn.”

Đào Mạn Xuân không nhịn được thấp giọng nói: “Đỗ gia, món nguội như vậy, dạ dày ngài……”

Đỗ Bách Tề lạnh lùng cho Đào Mạn Xuân một cái liếc mắt, Đào Mạn Xuân lập tức ngừng lại. Trong lòng có chút tủi thân.

Khúc Kha đứng cạnh lại bừng tỉnh nghĩ ra, cô nói: “Đúng rồi, tôi nhớ rõ dạ dày chú không tốt, vậy chú đừng ăn những món lạnh như thế này, mấy món này đều đã nguội hết rồi, Nếu chú thấy đói có thể gọi phòng bếp hầm một nồi cháo.”

Thiếu nữ cười ngọt ngào: “Tôi thấy bánh ngọt và món nguội đều ăn ngon như vậy thì cháo nhất định cũng không kém.”

Đỗ Bách Tề nhìn khuôn mặt cô bé đang không ngừng lải nhải chỉ thấy rất đáng yêu, hắn cười đến nỗi đôi mắt híp lại như nhìn không thấy tổ quốc, nói một câu ‘được’.

Hắn giới thiệu: “Tôi là hội viên nhà này, đồ ăn nhà bọn họ khá được. Nếu nhóc thích, tôi sẽ giúp nhóc giới thiệu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-271.html.]

Khúc Kha lập tức xua tay, nói: “Không cần, hội viên hạn chế chắc chắn vừa quý vừa đắt, không thích hợp với tôi đâu.” Cô nghiêm trang: “Lại nói tôi là người có mới nới cũ, hôm nay ăn một chút thấy thích đấy, mấy hôm nữa mà ăn liên tục thì chẳng mấy lại chán. nếu mỗi ngày không thể tới được thì làm thẻ hội viên cũng lãng phí.”

Đỗ Bách Tề bật cười. Ai tới chỗ như vậy vì ăn cơm chứ, chỉ có cô nhóc ngoại lệ, cứ nhằm đồ ăn ngon mà đ.â.m đầu vào.

Hắn mỉm cười nói: “Vậy nếu nhóc muốn đến nơi này, có thể tìm tôi.” Hắn lại bổ sung: “Nếu thấy tìm tôi ngại thì tìm Mạn Xuân cũng được. Hai người đều là những cô gái trẻ, dễ kết bạn, dễ thân.”

Hắn ôm ôm Đào Mạn Xuân, nói: “Ngày thường chăm sóc Tiểu Cao nhiều chút.”

Đào Mạn Xuân lập tức gật đầu, ý cười doanh doanh, tinh thần thư thái: “Đỗ gia, ngài cứ yên tâm, có em ở đây rồi, tuyệt đối đảm bảo Tiểu Cao ăn thư thư sướng sướng.”

Chăm béo cô nhóc! Đút béo cô nhóc!

Nội tâm Đào Mạn Xuân kêu gào càng thêm lớn tiếng.

Chị ta nói: “Chị biết một nhà ăn ngon lắm, chúng ta ngày mai cùng đi nha?”

Đào Mạn Xuân quay đầu liền khoác tay Khúc Kha……

Khúc Kha cũng không cự tuyệt Đào Mạn Xuân, cô còn nhớ người ta từng giúp cô tiết kiệm tiền mua đồ đấy! Nếu bọn họ đưa thiện ý, Khúc Kha cũng không phải người cố tình xa cách.

Cô cười nhẹ, đáp: “Được ạ, em mời chị ăn cơm.”

Đào Mạn Xuân: “Chị có tiền nhiều hơn, cứ để chị mời!”

Khúc Kha dỗi nói: “Tuy em không có tiền như chị nhưng cũng không nghèo nha.”

Giám đốc ở một bên chứng kiến hết thảy, trợn mắt há hốc mồm: Đây là… khoe giàu? Đây là…thọc gậy bánh xe?

Một đám người này giúp hắn ta kiến thức thật sự quá nhiều quá nhiều a! Thừa nhận áp lực tinh thần mà người khác không thể thừa nhận.

Kinh ngạc c.h.ế.t mất!

Đỗ gia Đỗ Bách Tề công khai nịnh nọt muốn trèo tường ở tiệc tối!

(*) Xuất phát từ câu “hồng hạnh trèo tường” chỉ ngoại tình, vượt rào.

Hồng nhan tri kỷ Đào Mạn Xuân không hề ghen ghét còn xuất lực tương trợ!

Mấy nhân vật lớn các người thật biết chơi!

Hắn ta yên lặng nhìn về phía đồ tham ăn tóc vuốt ngược còn muốn làm việc vặt đứng một bên.

Tên tóc vuốt ngược giống như người không có việc gì, còn đang ăn ăn uống uống, cũng không biết đám rau trộn này sao hợp sở thích thằng nhãi này như vậy, khiến hắn ăn nhiều thế!

Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn!

Không thấy được người ta công khai muốn đào bạn nữ của mi đi sao?

Thật quá ngốc!

Xứng đáng mọc cỏ trên đầu!

(*) bị cắm sừng

Giám đốc thực tức giận!

Túc Bạch cảm giác được tầm mắt khác thường, vừa ngẩng đầu đã thấy giám đốc vô cùng đau đớn nhìn mình.

Túc Bạch: “???”

Loading...