Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 278
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:43:38
Lượt xem: 102
Hắn ra vẻ đao to bố lớn ngồi xuống, khuỷu tay đè lên đầu gối, mắt nhìn năm sáu người đang quỳ gối phía trước, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi Đỗ Bách Tề đối với mấy người như thế nào?”
Mấy kẻ kia vừa giãy giụa vừa nức nở, chẳng qua miệng đã bị bịt kín, muốn nói cũng không có nói được.
Đỗ Bách Tề thấy bộ dạng vội vàng của đám người kia nhịn không được mà bật cười, ý cười không chạm đến đáy mắt mà còn mang theo vài phần lạnh lùng: “Mấy người sốt ruột muốn tỏ lòng trung thành?”
Mấy người kia vội gật đầu.
“Vậy sao trước đó dám lén lút giở trò?”
Giọng Đỗ Bách Tề đột nhiên cao lên, cả người đầy khí lạnh nhìn chằm chằm vào mấy người kia: “Cuộc đời của tôi hận nhất là những kẻ ăn cây táo rào cây sung. Tiểu Ngũ, đem đồ trong miệng bọn chúng lấy ra, tôi muốn nghe xem bọn chúng muốn nói như thế nào?”
Tươi cười trên mặt Đỗ Bách Tề dần thu lại.
“Đỗ gia, tôi không dám, tôi thật sự không dám nữa, tôi nhất thời bị ma quỷ mê muội linh hồn mới nghĩ kiếm nhiều thêm chút tiền. Tôi không phải cố ý muốn phá quy củ của Công ty Phú Lệ. Tôi không phải……”
Nếu Khúc Kha ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra kẻ này là ai. Người này không phải ai khác mà chính là ông lão đã tiếp đón cô lúc bán đồ. Giờ đây lão ta cả người chật vật quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào với nhau. Khắp người và trên mặt đều có thể nhìn ra dấu vết bị đánh, gương mặt với đầy vết thương giờ đã sưng hẳn một bên.
Đỗ Bách Tề vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt lẳng lặng nghe lão ta nói, khi nghe đến đây mới như có như không cười khẩy, nói: “À. Ông chỉ muốn kiếm chút tiền ha.”
“Không, không, không phải! Tôi bị ma quỷ ám ảnh, tôi không dám nữa, về sau tôi cũng không dám nữa, cả tiền tôi đã tham của công ty nhất định sẽ hoàn lại. Nhất định tôi sẽ hoàn lại mà. Đỗ gia, cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho tôi một con đường sống, cầu xin ngài! Tôi cái gì cũng không cần, tôi sẽ cúc cung tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi. Cầu xin ngài, chỉ xin ngài tha cho bọn tôi một mạng, mấy đồ đệ của tôi đều vô tội, chúng đều vô tội cả.”
Đỗ Bách Tề bật cười: “Lão Phương này, ông nhìn ông xem, nhiều năm như vậy, sao ông vẫn chưa hiểu tôi là người như thế nào nhỉ?”
Đột nhiên, hắn rút chủy thủ của Đỗ Tiểu Ngũ ra, trực tiếp nhắm về phía trước, chủy thủ đ.â.m thẳng vào người trước mặt: “Vô tội? Ở trong mắt tôi, ông không vô tội!”
Lão Phương thét ra một tiếng chói tai, giữa đêm khuya im ắng âm thanh này cực kỳ rõ ràng, chẳng qua tiếng thét xen lẫn với tiếng hô to gọi nhỏ của đám ma bài bạc trong câu lạc bộ mà gần như hóa thành hư không.
Đỗ Bách Tề: “Mấy người thông đồng với nhau lừa tiền công ty, hiện tại cùng nhau nói với tôi mình vô tội?”
“Tôi sai rồi, tôi đã theo ngài mười mấy năm nay, tôi chăm chỉ theo ngài suốt mười mấy năm rồi, ngài nhìn vào mười mấy năm tình cảm ấy mà tha cho mạng chó của tôi, sau này tôi nhất định sẽ……”
Đỗ Bách Tề đánh gãy lời lão ta: “Lão Phương à, ông đã theo tôi mười mấy năm rồi, cái này không sai. Tôi cũng luôn cảm thấy ông là người đáng tin. Thế nhưng ông phải biết, hôm nay tôi mà bỏ qua cho lỗi lầm của ông thì ngày mai người khác có học theo không? Tôi tha cho ông chẳng nhẽ không làm cho các anh em phải thất vọng sao? Nếu không có quy củ, Công ty Phú Lệ của tôi làm sao mà hoạt động được, làm sao mà phát triển được?”
Hắn tươi cười càng thêm lạnh lùng, chậm rãi nói: “Nhân tình là nhân tình, quy củ là quy củ. Phạm sai lầm thì… phải chết!”
Hắn vẫy vẫy tay, lập tức có người tiến lên, trong đêm khuya yên tĩnh, từng đợt tiếng kêu chói tai truyền ra.
Giống như Hắc Bạch Vô Thường tới câu mệnh.
Đỗ Bách Tề lạnh nhạt xoay người lên lầu, sư gia cùng Đỗ Tiểu Ngũ đều đi theo phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-278.html.]
“Đồ bọn chúng tham đều thu hồi rồi chứ?” Đỗ Bách Tề một bên lên lầu, một bên hỏi.
Sư gia: “Đã sai người đi làm, ngài yên tâm.”
Đỗ Bách Tề lạnh mặt nói: “Về sau, tôi không hy vọng lại có chuyện như vậy xảy ra.”
“Ngài yên tâm.”
Đỗ Bách Tề dừng bước, hỏi: “Còn có việc?”
Sư gia chần chờ một chút, nói: “Lão Phương nói, Đào tiểu thư đã từng ở bên này lấy qua mấy thứ. Ngài xem……”
Đỗ Bách Tề nhấp môi, nói: “Tôi sẽ nói với cô ta.”
Sư gia gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Mấy người cùng lên lầu, Đỗ Bách Tề trực tiếp dựa vào sô pha, tùy ý nói: “Hôm nay ở bữa tiệc của Ngân hàng Hoa Kỳ tôi gặp Khúc Tri Thiền.”
Mặc kệ trước mặt có gọi là 'cô Cao' hay 'Tiểu Cao' thì sau lưng bọn hắn vẫn có thói quen gọi cô bằng tên 'Khúc Tri Thiền' hơn, bởi bản thân cô chính là Khúc Tri Thiền.
Đỗ Bách Tề: “Nhưng thật không ngờ cô nhóc với con trai tên quỷ thiếu đạo đức họ Túc kia lại quan hệ rất tốt.”
Sư gia không thấy gì, nói: “Bọn họ là hàng xóm, cô bé lại giúp tìm về bạn nhỏ Thẩm Án Hoài, theo lẽ thường quan hệ họ tốt cũng không lạ.”
Đỗ Bách Tề giương mắt, cười như không cười: “Là rất tốt.”
Từ “rất tốt” này có bao nhiêu tốt, khó nói được.
Sư gia nghĩ nghĩ, nói: “Ý ngài ……”
Đỗ Bách Tề xua xua tay: “Tôi không có ý gì cả, cô nhóc chỉ là một người viết truyện hay, những cái khác với tôi mà nói không quan trọng.” Hắn dựa vào trên sô pha, bổ sung: “Tôi chẳng qua không muốn có vài người phiền nhiễu cô nhóc.”
Sư gia hiểu rõ ý của Đỗ Bách Tề, nói: “Đỗ gia yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, người khác sẽ không biết thân phận của cô ấy.”
Đỗ Bách Tề mỉm cười: “Như vậy thì tốt rồi, tôi quyết không cho phép bất cứ kẻ nào ảnh hưởng tiến độ tôi theo truyện!”
Sư gia bật cười, nói: “Vậy đúng đúng.”
Hai fans có thâm niên lộ ra ý cười “Ông hiểu tôi hiểu cả hai đều hiểu” rồi phát ra tiếng cười cạc cạc cạc.
Đỗ Tiểu Ngũ: “……” Tôi không ở đây. Tôi không biết gì cả.