Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 284
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:46:53
Lượt xem: 73
Lúc chủ biên vào phòng đã thấy Trần biên tập cười như một con gà thét chói tai.
“May mà tôi biết ông đang xem bản thảo, nếu người khác nhìn thấy chỉ sợ tưởng chỗ chúng ta có người bị quỷ ám.”
Trần biên tập gấp không chờ nổi: “Cô bé viết thật sự rất hay.”
Lời nói còn phải nói sao?
Cần phải nói à?
Chủ biên không để bụng chút nào, nếu giờ có ai nói Thường Hoan Hỉ viết không ra gì, ông ta mới thấy giật mình đó
Ông ta nghiêm túc nhìn về phía Trần biên tập, nói: “Lão Trần à! Dựa theo phong cách của Thường Hoan Hỉ thì quyển sách này có phải sắp kết thúc hay không thế?”
Làm người “Đồng hành”, bọn ông nhiều ít cũng có thể nhìn ra một chút manh mối.
Trần biên tập lập tức gật đầu: “Tôi đang cùng cô ấy thảo luận rồi đây, không sai biệt thì chắc sẽ nhanh thôi.”
Nghe thế, chủ biên lập tức ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi: “Vậy hai người đã các ông đã thảo luận quyển tiếp theo chưa?”
Trần biên tập: “Ơ?”
Chủ biên vô cùng đau đớn: “Ông thế nào mà còn chưa nhanh nhanh chóng chóng thương lượng cùng cô ấy đi? Chúng ta quyết định sớm một chút sẽ có thêm cơ hội. Ông nhìn xem ngành này của chúng ta cạnh tranh lớn như thế nào? Khó khăn lắm chúng ta mới tìm được một cái cây rụng tiền như vậy. Thế mà ông còn không nhanh tay nắm chặt trong tay? Lại nói, cô ấy không chỉ có thể kiếm tiền mà còn tính tình rất tốt. Chuyện hiếm có khó tìm như vậy, người tốt như thế không dễ thấy đâu.”
Chủ biên cảm thấy bọn ông còn chưa nắm chắc Thường Hoan Hỉ trong tay thì chính là đồ ngốc đệ nhất thiên hạ!
“Đúng rồi, ông không biết à, gần đây mấy tờ báo khác bắt đầu ra phong cách tương tự rồi đấy. Tiểu Đường người ta xuyên qua thời Thịnh Đường thì đám người này bắt chước viết cái gì mà Đại Tống này nọ. Lượng độc giả cũng không thấp đâu. Hơn nữa nghe nói gần đây bên Tân Phong còn đăng tiểu thuyết gì nữa kìa. Bán không chạy bằng chúng ta nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nếu không phải bên chúng ta có bộ Thịnh Đường chống đỡ, nói không chừng doanh số bên họ còn đánh ngang tay với chúng ta đấy. Đám người chúng ta còn có thể dửng dưng được nữa hay sao?”
Trần biên tập nghiêm túc: “Tôi hiểu, tôi sẽ mau chóng thương lượng với cô ấy. Cô Cao người này, làm người vẫn rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-284.html.]
Chủ biên: “Tôi biết cô ấy không tồi nhưng chúng ta cũng phải cảnh giác đến cùng. Ông có biết bây giờ có bao nhiêu người muốn tìm ra Thường Hoan Hỉ không? May mắn chúng ta che giấu kỹ càng, bằng không người có khi đã sớm bị người ta đào đi từ lâu rồi. Chúng ta phải lấy ra thành ý cao nhất, thể hiện được sự nhiệt tình của mình, hiểu chưa?”
Trần biên tập: “Hiểu!” Cái này ông đã quá hiểu!
Từ khi quen Lê quản lý, ông mới là chân chính mở ra cánh cửa thế giới mới.
Như cách nói của chủ biên thì ông đã đạt được kỹ năng khiến cuộc đời trôi chảy, nhẹ nhàng hơn.
Trần biên tập: “Ông cứ yên tâm, tôi sẽ khiến cô ấy thấy được thành ý của chúng ta. Nhân đây tôi cũng có lời muốn thổ lộ thật lòng với ông.” Ông tặc lưỡi cười hề hề đắc ý, nói: “Vì muốn kéo gần quan hệ mà tôi tính sẽ cho thằng con trai ngốc nhà tôi đến võ quán học. Tiểu Đông và Tiểu Bắc nhà họ đều học ở đây. Tôi định để cho thằng con trai nhà tôi qua đó, mấy đứa bé học với nhau, chơi với nhau một thời gian nhất định có thể trở thành bạn tốt. Hắc hắc! Nếu bọn nhỏ có thể trở thành bạn tốt thì quan hệ giữa chúng ta không phải càng được đảm bảo sao?”
Chủ biên khiếp sợ nhìn Trần biên tập, nói: “Lão Trần, không ngờ Lão Trần ông lại khôn khéo đến mức này. Cách này hay thật.”
Lão Trần có chút buồn rầu: “Không có biện pháp nào khác, làm người á, phải nịnh nọt một chút. Dù sao, tôi cũng không thiếu gì! Con trai tôi đi học Vịnh Xuân Quyền cũng coi như có võ nghệ trong người, phải không?”
Chủ biên vỗ vỗ vai ông, cảm giác được cuối cùng anh già này đã tiếp thu lễ rửa tội từ đầu đến chân, khắc sâu trong lòng rồi.
“Ông rất có tiền đồ đấy.”
Trần biên tập: “Giờ tôi có chút hiểu rồi, mặt mũi không thể làm cơm ăn được. Sao tôi cứ phải quan trọng hóa vấn đề, không thể vì mặt mũi mà để cho vợ con trải qua những ngày tháng khổ sở mang tiếng thanh cao cùng mình được. Mà chúng ta có làm chuyện xấu gì đâu? Sống nhiệt tình một chút, miệng ngọt một chút chẳng nhẽ là sai à? Dĩ nhiên không phải rồi.”
Chủ biên nghiêm túc: “Không phải, quả thật cần phải làm thế!”
Hai người tẩy não lẫn nhau một lúc, tinh thần càng thêm phấn chấn.
Sau khi thân thiết, không thiếu được việc bọn ông bắt đầu nói đến vài tác gia đang hot gần đây. Chủ biên cảm khái: “Bên Thanh Phong kia không biết tìm ở chỗ nào một người mới, kỹ năng viết khá tốt. Tôi đã xem bút ký mà họ đăng rồi. Cốt truyện không phải cực kỳ xúc tích nhưng chất lượng rất tốt. Đặc biệt là những mánh khóe lừa người viết cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, rất có ý nghĩa cảnh báo người ta. Chắc chắn độc giả đọc được đều phải khiếp sợ vì những thủ đoạn lừa người tinh vi như vậy. Giờ những mánh khóe đó được công bố ra coi như cũng là một chuyện tốt để mọi người đều có thể cảnh giác, những kẻ chó c.h.ế.t thiếu đạo đức kia cũng không có chỗ mà xuống tay. Mỗi tội vụ án lần này đăng tải trong truyện có nhiều điểm giống với vụ án được tuyên vài ngày trước. Thậm chí so với vụ án thực tế kia còn kỹ càng tỉ mỉ hơn hẳn. Tôi nghĩ có lẽ là người trong ngành?”
Trần chủ biên gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy, cách người này thiết lập và miêu tả vô cùng tốt, trình độ liên tưởng quả thật có thể so sánh với cô Cao. Tuy nhiên phong cách của hai người rõ ràng khác nhau.”
Chủ biên gật đầu: “Đúng vậy!” Ông ta nói: “Tên còn có ý nghĩa đối nhau, có lẽ người này đã chịu ảnh hưởng từ cô Cao mới đặt tên như vậy.”