Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:49:05
Lượt xem: 76
Tiểu thuyết của cô vĩnh viễn luôn có ý mới.
Ví dụ như quyển này đây, rõ ràng nội dung phải theo hướng bi kịch mới đúng, mở màn nam chính Du Châu bị đả kích vì bị hôn thê nhảy lầu ngay trước mặt. Y bị dọa đến mức mắc bệnh tâm thần. Tình tiết rõ ràng như vậy nhưng mọi người lại phát hiện câu chuyện không đi theo hướng bi thảm, ngược lại tiểu thuyết bi thương lại có thể viết ra hài hước đến bất ngờ.
Du Châu là người điên, chính bởi vì y mắc bệnh tâm thần nên mới tạo ra sự đối lập khiến độc giả đọc không nhịn được phải bật cười. Sau khi cười xong lại còn chút chua xót dư âm. Người ta sẽ đau lòng cho Du Châu, chua xót thay cha mẹ Du Châu. Người đọc khó chịu hết mức vậy mà diễn biến câu chuyện lại quay xe nhanh đến bất ngờ.
Như kết thúc của chương 2, cha mẹ Du Châu nhìn con trai trồng rau, buồn khổ đến mức khóc lả, ngay lúc ấy lại có người đến mua đồ. Chờ tới khi hai người tỉnh táo lại thì trong tay đã cầm cả một nắm tiền.
Rau dưa đều được bán đi.
Trần biên tập: “Mặc kệ xã báo khác tìm bao nhiêu người cũng chỉ có thể bắt chước phần ngoài, lại không thể sao chép được ý nghĩa bên trong câu chuyện của cháu.”
Ông nhìn tên sách, nói: “Túi bách bảo thần kỳ của Du Châu, tên này có chút kỳ quái.”
Khúc Kha thành thật đáp: “Cháu tính sẽ viết một ít thường thức sinh hoạt trong quyển sách này, có lẽ không nhất định sẽ hữu dụng nhưng cháu hi vọng quyển sách của mình có thể đem đến sự hạnh phúc cho người đọc lại có ích trong thực tế. Dù thế nào cũng coi như cháu đã cố hết sức.”
Trần biên tập hơi hiểu ra, đồng tình: “Như vậy rất tốt.”
Vốn dĩ quyển tiểu thuyết này đã có sự thú vị riêng, nếu như thêm một ít thường thức sinh hoạt, chắc chắn sẽ càng có ý nghĩa. Trần biên tập rất tán thành, nghĩ nghĩ ông lại nói: “Chính là… trồng rau đã viết, bước tiếp theo……”
Khúc Kha: “Cháu tự nhiên còn cái khác có thể viết.” Cô cười cười, nói: “Sau đó cháu sẽ liệt kê thành một đề cương.”
Trần biên tập: “Hay!”
Hai bên trò chuyện với nhau vui vẻ, Trần biên tập vô cùng hưng phấn khi Khúc Kha có thể lập tức cho ra tiểu thuyết mới. Phải biết bây giờ cô chính là tác giả đắt khách nhất của xã báo bọn ông đấy. Đương nhiên xã báo bọn ông cũng có nhiều người am hiểu viết tiểu thuyết. Thế nhưng nếu so sánh thì chẳng có ai tài hoa như cô cả.
Xã báo nhanh chóng tiến hành tuyên truyền.
Sách “Thường Hoan Hỉ” vẫn luôn là bảo chứng về chất lượng, thậm chí đã hình thành một lượng độc giả vô cùng ổn định. Chỉ cần thông báo phát hành sẽ có vô số người nhìn chằm chằm vào chuyên mục “Chuyện xưa Nhân dân” của Báo Nhân dân..
Ai cũng biết hai quyển tiểu thuyết trước đó của Thường Hoan Hỉ gần như mở ra trào lưu mới. Thực tế không phải không có người từng viết tiểu thuyết về con nhà giàu, thiên kim tiểu thư con nhà giàu. Thế nhưng những câu chuyện tình yêu như vậy lại không hiếm. Tiểu thuyết của Khúc Kha đặc biệt ở chỗ từ đầu đến cuối không có quá nhiều chi tiết tình cảm.
Nam chính gặp hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo khác mà toàn bộ quyển sách vẫn giữ được tinh thần lạc quan hướng về phía trước. Thậm chí đến cuối cùng y còn không bỏ lý tưởng ban đầu của mình. Chính điều đó khiến độc giả sau khi xem xong chưa thu hoạch được niềm vui giải trí còn nhận được rất nhiều khích lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-288.html.]
Đến quyển tiểu thuyết thứ hai thậm chí còn mở ra trào lưu xuyên không đủ mọi triều đại, sức nóng xuyên không đến giờ vẫn chưa giảm.
Trên thị trường cứ nhắc đến xuyên qua thời không thì chắc chắn sẽ có bóng dáng của ba chữ 'Thường Hoan Hỉ', dù nhiều hay ít thì chắc chắn cũng có liên quan. Đó là còn chưa kể đến việc nhiều người bắt chước văn phong hài hước của cô.
Bởi vậy sách mới của cô một khi tuyên truyền sẽ lập tức nhận được sự chú ý từ rất nhiều người.
Ngày đầu tiên phát hành số đầu của tiểu thuyết mới, báo vừa ra đã sạch hàng.
Rất nhiều người gấp không chờ nổi mở báo ra ngay, muốn nhìn xem người này lại viết cái gì.
Như Vu Mãnh chẳng hạn.
Sáng sớm hắn đã cướp vội tờ báo từ trong tay anh trai mình, chẳng qua sau khi xem xong bắt đầu mê mang, một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại. Hắn quay sang vừa hỏi vừa nhìn anh ruột: “Cho nên, nam chính đây là…… bị điên rồi?”
Vu đại ca: “Chuẩn xác mà nói thì y bị bệnh tâm thần.”
Cái này với bị điên theo cách nói truyền thống vẫn có chút khác nhau.
Vu Mãnh gãi gãi đầu, nói: “Được, cứ coi như y bị bệnh tâm thần đi, vậy y bị bệnh nên thấy mình là Tần Thủy Hoàng hở?”
Vu đại ca: “Cũng không sai.”
Vu Mãnh cào cào đầu, càng nghĩ càng loạn: “Nói cách khác, y sợ tới mức mắc bệnh rồi cho rằng mình là hoàng đế, còn tự mình ảo tưởng ra một vị tiên nữ hả?”
Vu đại ca: “Cũng không sai.”
Vu Mãnh: “…… Mơ đến là đẹp.”
Vu đại ca sửng sốt, bật cười.
Cũng không phải mơ đẹp sao?
Nếu y đã bị điên sao không tưởng tượng mình là ăn mày đi? Thế nào mà còn mơ mình trở thành hoàng đế, lại còn tưởng tượng ra mình được tiên nữ giúp đỡ. Mơ đến là hay.