Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:55:40
Lượt xem: 79
Cô có đoạn ký ức trước đây của thân thể này, vì muốn chữa bệnh cho Tiểu Đông mà Khúc gia tiêu tốn vô số tiền. Từ Trung y cho đến Tây y đều quyết không buông bỏ. Dùng nhiều thuốc như vậy mà không hề thấy bất cứ hiệu quả nào. Cũng bởi vì không thấy hiệu quả nên trường bối trong nhà mới yêu cầu cha mẹ cô sinh thêm Tiểu Bắc.
Khúc Kha vẫn luôn nghĩ, có lẽ Tiểu Đông cả đời cứ như vậy.
Trăm triệu lần không ngờ được, thế mà không phải.
Gia đình cô tiêu rất nhiều tiền cũng không chữa khỏi, giờ không làm gì cũng khiến cậu có biến hóa.
Khúc Kha có ý muốn dẫn đường chỉ lối cho cậu nên một số việc luôn để cậu suy nghĩ nhiều hơn, tự mình nói ra nhiều hơn. Giờ quả nhiên đã thấy được hiệu quả.
“Anh, chúng ta thi đấu xem ai chạy về trước, được không?” Tiểu Bắc tâm tính lớn trước tuổi nhưng đứa nhỏ này chân chính mới chỉ hơn bảy tuổi, chưa đầy tám tuổi. Qua năm mới, sang tuổi thứ tám, rõ ràng cậu nhóc hoạt bát hơn rất nhiều.
Tiểu Đông: “Được!”
Khúc Kha lập tức dặn dò: “Chạy thì chạy nhưng trên đường cẩn thận một chút.”
Hai cậu trai động tác nhất trí: “Được.”
Mắt thấy bọn họ chạy đi, Túc Bạch: “Tiểu Đông so trước kia tốt một chút.”
Khúc Kha kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó hí hửng nói: “Anh cũng nhận ra?”
Túc Bạch gật đầu, nói: “Ừ.”
Khúc Kha càng rạng rỡ, nói: “Nếu anh cũng có thể nhận ra tức là sự thay đổi nhất định rất rõ ràng! Vốn em còn thấy chỉ có mình em phát hiện.” Khúc Kha lải nhải: “Em nghĩ có thể do anh ấy tiếp xúc người bên ngoài nhiều nên mới khá lên nhanh như vậy.”
Hai người cùng đi bộ về, vừa đến cửa nhà đã thấy Vu Mãnh đứng ngoài cổng lớn.
Khúc Kha: “???” Cô nghi hoặc: “Sao cậu lại tới đây?”
Vu Mãnh oa oa kêu to: “Cô cũng quá không nghĩa khí, chuyển nhà cũng không nói cho tôi một tiếng, mệt cho quan hệ bạn bè tốt của chúng ta. Tôi đau lòng xiết bao nhiêu!”
Người này mặc kệ bao lớn hình như vẫn luôn mang bộ dáng không có đầu óc.
Khúc Kha: “Chúng ta là bạn bè tốt?”
Vu Mãnh: “Cực kỳ tốt luôn.”
Khúc Kha: “Cậu nghĩ nhiều thật đó.” Cô hơi hơi híp mắt, lại nói: “Vậy sao cậu tìm được nơi này?”
Vu Mãnh phồng má nói: “Còn không phải tôi gặp Tiểu Đông! Cô xem, ông trời đều giúp tôi đấy! Tôi gặp Tiểu Đông mới biết mọi người thế mà lại dọn đến bên này.”
Khúc Kha: “À.”
Vu Mãnh: “Cô chuyển nhà sao không nói cho tôi, đây là không coi tôi là bạn bè rồi.” Hắn kêu gào đủ rồi, nhỏ giọng nói: “Nếu… cô chịu nói trước cho tôi cốt truyện kế tiếp, tôi có thể tha thứ cho lỗi lầm to lớn này của cô.”
Khúc Kha: “Ừ, thật ra cậu cũng không cần tha thứ cho tôi đâu.”
Vu Mãnh: “!!!”
Hắn tức giận: “Cô làm vậy thật quá đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-297.html.]
Khúc Kha không nhịn được, phụt một tiếng bật cười. Vu Mãnh mắc bệnh trung nhị nghiêm trọng mà vẫn biết ý gớm.
Cô nói: “Được rồi, mau tránh ra!”
Vu Mãnh duỗi tay muốn giữ chặt Khúc Kha, lại bị Túc Bạch bắt lấy.
Túc Bạch bắt lấy tay Vu Mãnh, nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Vu Mãnh: “?”
Túc Bạch rũ đầu, không nói thêm lời nào.
Vu Mãnh: “??”
Hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Túc Bạch, anh làm gì vậy? Sao cứ như làm bảo tiêu vậy?”
Túc Bạch: “Cô ấy là khách trọ của tôi, tôi không cho phép cậu quấy rầy cô ấy.”
Vu Mãnh: “???” Cho nên, giờ làm chủ nhà đều phải suy xét nhiều như vậy sao?
Hắn nghi ngờ nói: “Nhà người khác nhiều phòng ở như vậy, chẳng lẽ đều muốn xen vào việc riêng của khách trọ?”
Túc Bạch: “Cái này tùy người, nhưng cậu không thể quấy rầy khách trọ của tôi.”
Vu Mãnh: “Tôi quấy rầy lúc nào? Tôi chỉ thấy cô ấy cực kỳ không hiểu ý.”
Khúc Kha: “Vậy cậu có thể đơn phương tuyệt giao với tôi.”
Như vậy tôi sẽ rất vui nha.
Trong lòng cô yên lặng mơ mộng.
Chỉ tiếc, Vu Mãnh lập tức quát: “Mơ tưởng!” Hắn thế mà còn rất kiên quyết: “Tôi còn lâu mới tuyệt giao cùng cô.” Hắn khắp nơi nhìn nhìn ngó ngó, nói: “Cùng cô tuyệt giao thì tôi sẽ không thể tìm cô hỏi cốt truyện tiếp theo được.”
Mười lần có chín lần Khúc Kha không để ý tới hắn. Vu Mãnh vẫn cố gắng không ngừng nghỉ, hắn nghĩ, vì cơ hội lần này, hắn quyết chí ở lại.
“Đi, tôi đi nhà các cô làm khách.”
Người này làm như quen thuộc lắm không bằng
Khúc Kha: “…… Thật ra tôi không muốn tiếp đãi cậu đâu.”
“Da mặt tôi dày, cô ngăn cũng ngăn không được đâu.” Vu Mãnh cười ha hả.
Vu Mãnh cứ nhảy nhót gây chuyện, đôi khi còn khiến người ta thật bối rối nhưng nếu muốn đoạn tuyệt không qua lại với người này thì Khúc Kha lại chưa từng nghĩ đến. Dù sao đây cũng là một người bạn tính tình đặc biệt khó có được.
Vu Mãnh người này khuyết điểm rõ ràng, ưu điểm cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Khúc Kha tự nhận bản thân khá dễ tính cũng không bằng sự tự giác của vị đại thiếu gia này.
Nguyên nhân là bởi cứ mỗi lần cô khiêu khích đùa giỡn, người bình thường có thể sẽ tức giận còn Vu Mãnh chẳng bao giờ đặt trong lòng, lần nào cũng oa oa kêu to rồi lại nhanh chóng khôi phục như bình thường.