Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:08:05
Lượt xem: 110
Túc Bạch năm ấy mười mấy tuổi cũng bị đưa ra nước ngoài.
Chỉ khoảng một năm sau đó, mẹ của Túc Bạch thương nhớ đứa con nhỏ đã mất mà luôn triền miên trên giường bệnh, cuối cùng cũng qua đời.
Từ khi mẹ anh qua đời, người nhà này liền chặt đứt nguồn kinh tế của anh, không có tiền sinh hoạt, không có tiền đóng học phí. Cuối cùng anh đành phải làm công hết việc này đến việc khác, không thể dừng lại, tất cả chỉ vì vất vả gian nan. Nếu xét ra thì mấy năm nay chị em anh không phải do cha nuôi bỏ tiền chăm sóc. Năm ấy khi ly hôn, mẹ anh cầm theo không ít tiền. Thậm chí vẫn là bà trợ cấp cho nhà kia. Chỉ tiếc dù lấy ra bao nhiêu cũng vô dụng.
Không phải người một nhà thì cuối cùng vẫn không phải người một nhà. Thậm chí đám người đó còn tham lam muốn chiếm hết của hồi môn của Khổng Lệ Linh.
Khi đó Túc Bạch ở nước ngoài, tuổi còn nhỏ, ngoài tầm tay với nên không có cách nào. Cuối cùng vẫn là chị anh cầu chồng, Thẩm Hoài ra mặt, chiếm lý mới cố gắng lấy được một chút của hồi môn mang về. Số tiền này sau đó sử dụng để chống đỡ tiền phí du học và học đại học của anh. Chính vì thế mà hai bên ầm ĩ chẳng ra sao, gần như đã đoạn tuyệt quan hệ. Sau này, chị anh c.h.ế.t bệnh, cha nuôi tuổi lớn không còn như trước, trong nhà vẫn còn chút tiền nhưng ông ta có khác gì gà không đẻ trứng. Không đẻ trứng thì chỉ nuôi không. Người ngoài không biết chứ mấy người họ ở trong nhà làm gì có chuyện không hiểu? Trong lòng thừa biết với nhau. Bọn họ chẳng qua thấy Thẩm Hoài có năng lực nên chuyển sang nịnh bợ. Mà quả thực Thẩm Hoài có năng lực thật.
Ân oán hào môn nhà họ thậm chí còn phức tạp hơn nhiều so với chuyện Khúc gia.
Lúc này Khúc Kha mới bừng tỉnh: “Giờ thì em biết tại sao Tiểu Bảo không chịu đi Bắc Bình rồi, thằng bé tình nguyện ở bên này làm ăn mày cũng muốn tìm anh mà không muốn đến chỗ mấy người cậu khác bởi những kẻ đó căn bản không có quan hệ gì với nó.”
Trên danh nghĩa là cậu thật đấy nhưng đâu có quan hệ huyết thống gì đâu.
Hơn nữa những kẻ đó chỉ biết làm việc rồi nhân danh ân tình mà đòi hỏi.
Nếu đổi thành cô, cô cũng không tin được người nhà này.
Túc Bạch gật đầu: “Quả thực như thế.”
Khúc Kha cảm khái: “Phức tạp quá, chẳng qua kể cả người ngoài không biết cha nuôi anh tuổi lớn không làm được gì, nghĩ ông ta trâu bò thế nào thì cũng không nên chuyển hướng nịnh bợ anh chứ? Dù sao anh cũng đâu phải con ruột của cha nuôi anh, quan hệ thậm chí còn ác liệt như vậy, nịnh bợ anh thì làm được gì? Lần trước em cùng anh tham gia tiệc, rõ ràng em cảm thấy không giống. Những người này đều cố tình tiếp cận anh, sao họ lại muốn nịnh bợ anh?”
Cô trưng ra vẻ mặt “Em hiểu”, nghiêm túc nói: “Em có thể nhìn ra được.”
Túc Bạch bật cười, chậm rãi nói: “Bởi vì thứ họ hướng đến căn bản không phải cha nuôi của anh.” Anh rũ mắt nói: “Cha ruột anh vẫn còn sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-307.html.]
Khúc Kha: “!!!”
“Cha ruột anh vẫn còn sống.”
Túc Bạch cười cười, nói: “Hơn nữa, trong tay ông ta còn nắm không ít nhân lực.”
Khúc Kha bừng tỉnh, rốt cuộc đã hiểu. Cô nhẹ giọng nói: “Đã nhiều năm như vậy mà anh không cùng cha ruột qua lại gì sao?”
Nếu nói có thì lúc trước anh bị chặt đứt phí sinh hoạt sao lại phải yêu cầu Thẩm Hoài ra mặt giúp đỡ. Có thể thấy được cha con anh chắc cũng không qua lại nhiều.
Túc Bạch gật đầu, thừa nhận: “Bọn anh không qua lại với nhau. Khi cha mẹ anh ly hôn, họ hỏi anh muốn theo ai. Cha anh nói, Nếu anh đi theo mẹ thì về sau không còn người cha như ông ta nữa, ông ta sẽ không quản anh, anh cũng không cần phải coi ông ta như trưởng bối mà đối đãi, từ đây đường ai nấy đi. Nếu anh quyết định theo ông ta thì về sau không được gặp lại mẹ và chị gái nữa.”
“Anh chọn mẹ anh?”
Túc Bạch: “Đúng vậy, anh chọn mẹ anh. Thực tế phải nói anh chọn chị gái mới đúng. Từ nhỏ người luôn bên cạnh anh là chị gái. Anh không thể để chị và mẹ mình cứ thế mà đi rồi chẳng biết cuộc sống của họ thế nào được. Còn cha anh, lúc mẹ anh gả cho ông ta, ông ta đã có ba đứa con trai rồi. Thêm anh cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu, thiếu đi anh cũng chẳng ít. Sau này ông ta quả nhiên chẳng buồn quản lý anh, anh cùng cái nhà kia cũng không qua lại gì nữa.”
Khúc Kha nhìn bộ dạng yên tĩnh của anh, cô nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy tay anh.
Túc Bạch kinh ngạc nhìn Khúc Kha, Khúc Kha: “Đừng khổ sở.”
Túc Bạch lắc đầu: “Anh thật không khổ sở gì đâu, có cái gì đáng mà buồn khổ? Đã nhiều năm như vậy rồi, anh thậm chí còn không nhớ được họ trông như thế nào nữa.”
Đôi khi từ trên báo có lẽ cũng thấy được một vài tin tức của họ. Thế nhưng họ có bộ dạng như thế nào, anh gần như không còn ấn tượng. Có lẽ thời gian quá lâu, giờ phi xem báo anh cũng chẳng còn quan tâm đến tin tức của họ.
“Vậy anh có nghĩ tới chuyện đi tìm bọn họ không?” Khúc Kha nghĩ, nếu là cô chắc sẽ không.
Quả nhiên, Túc Bạch lắc đầu: “Không, anh hà tất phải đi tìm bọn họ.”
Thời điểm gian nan nhất anh đã trải qua, dĩ nhiên bây giờ không nghĩ đến chuyện này nữa.