Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 311
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:09:40
Lượt xem: 86
Bởi vì Khúc Kha dậy muộn, ba anh em mãi mới mơ màng hồ đồ lao ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp được Túc Bạch.
Khúc Kha: “Chào buổi sáng! Anh còn chưa đi làm sao?”
Túc Bạch: “Chưa, đang chuẩn bị đi đây, mấy đứa đây là muốn đi ra ngoài?”
Khúc Kha: “Đúng vậy, muộn quá rồi.”
Túc Bạch nhìn nhìn b.í.m tóc buộc vội của cô một chút, nhanh chóng dời tầm mắt, nói: “Vậy có cần anh lái xe đưa mấy đứa đi không?”
Khúc Kha: “!!!”
Cô vội đáp: “Có! Cầu mà không được.”
Xe đang dừng trong sân viện, liếc mắt đã có thể nhìn thấy.
Khúc Kha chắc chắn, tối hôm qua nơi này còn không có xe đâu. Cô tò mò nhìn Túc Bạch, hỏi: “Không phải từ trống rỗng biến ra chứ?”
Tiểu Bắc lập tức nói: “Thầy Túc sáng nay đã đi làm rồi, anh ấy để quên đồ nên lái xe về lấy.”
Túc Bạch: “Anh để quên văn kiện nên mượn xe đồng nghiệp về.”
Khúc Kha chắp tay trước ngực, niềm vui đến quá bất ngờ: “Vận may của em quá tốt luôn.”
Túc Bạch nhìn cô, cười cười, nói: “Trực tiếp đưa mấy đứa qua chợ bán thức ăn?”
Khúc Kha: “Đúng đó.”
Xe vòng qua ba tuyến phố, Túc Bạch: “Bên này đồ bán tương đối nhiều.”
Khúc Kha: “Nhưng bọn em làm sao ôm hết được về? Chỗ này cũng quá xa rồi.”
Túc Bạch bình tĩnh: “Anh đưa mấy đứa về. Dù sao anh cũng đã đến muộn, muộn thêm chút nữa cũng chẳng sao.” Xe ngừng lại, Túc Bạch xuống, nói: “Anh ở trên xe chờ mấy đứa.”
Khúc Kha: “Vâng. Vậy cảm ơn anh.”
Tiểu Đông vui vui vẻ vẻ: “Có xe ngồi sướng thật.”
Chỉ có Tiểu Bắc mím môi quay đầu lại nhìn thoáng qua Túc Bạch, đôi mắt nhỏ cảnh giác liếc đến liếc đi.
Khúc Kha: “Mua đồ ăn, mua đồ ăn nào!”
Nhờ có xe mà động tác của bọn cô nhanh hơn hẳn. Khúc Kha cảm khái, vận may của bọn cô thật tốt. May mắn được Túc Bạch lái xe chở đi, bằng không mấy người Lam tiểu thư đến lại phải chờ ngoài cửa.
Quả nhiên bọn cô về nhà chưa được 5 phút, Lam tiểu thư và mẹ Hứa đã mang hai đứa nhỏ qua.
Lam tiểu thư thuộc loại người tuyệt đối nói không với nấu cơm, nói đến làm khách thì thật sự chỉ làm khách. Bản thân chủ nhà như Khúc Kha cũng chưa kịp làm gì thì Lê quản lý đã đến. Ngoài hai vợ chồng họ còn có một cặp trai gái cũng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-311.html.]
Một nhà bốn người tất cả đều có tướng phúc hậu mập mạp.
Lê quản lý vừa đến đã chiếm cứ luôn phòng bếp, không cho Khúc Kha chút cơ hội thể hiện nào.
Lê phu nhân kiên quyết: “Cô Cao, đôi tay kia của cháu là để viết văn chứ không phải nấu ăn. Vợ chồng bọn chú đã đến thì cứ để bọn chú làm. Trình độ vợ chồng chú đâu có kém mà lo.”
Khúc Kha ngượng ngùng: “Mọi người tới làm khách, sao có thể để hai người……”
Còn chưa nói xong đã bị Lê quản lý ngắt lời: “Cháu nhất định phải cho chú một cơ hội biểu hiện, ngày thường chú đã làm phiền cháu nhiều rồi. Cháu ngồi đi, mau ngồi xuống. Có vợ chồng chú ở đây, ai mà vào phòng bếp tức là không cho bọn chú mặt mũi.”
Gã vén tay áo: “Cháu đi ra ngoài chơi đi, chỗ này cháu ban ân nhường chú đi! Hết thảy có chú rồi!”
Khúc Kha: “Vậy được rồi.”
Khúc Kha lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà Lê quản lý. Hai đứa trẻ không khéo đưa đẩy như cha mẹ chúng nhưng tính cách khá tự nhiên, mới vào cửa chưa đến 10 phút đã quậy ầm ĩ cùng với Tiểu Đông và Tiểu Bắc.
Mấy đứa ở trong sân hô hào loạn lên, Khúc Kha hai tay hai chân tán thành việc luyện võ của chúng, kể cả không đại sát tứ phương thì rèn luyện thân thể cũng đã tốt rồi. Mấy đứa chạy hết vào sân viện chơi đùa túm tụm với nhau. Khúc Kha ngồi một chỗ với Lam tiểu thư cùng pha trà.
Mẹ Hứa lại nói muốn học lỏm nên kiên quyết vào phòng bếp.
Lam tiểu thư đánh giá một vòng, khen: “Quả nhiên tốt thật.”
Khúc Kha: “Mấy người kia khi nào dọn đi?”
Lam tiểu thư: “Chắc sẽ ở đến ngày cuối cùng.”
Thời buổi bây giờ khó khăn như vậy, có thể không tốn tiền mà ở thêm vài ngày, hiển nhiên mọi người đều muốn ở đến ngày cuối cùng, như vậy mới tiết kiệm được thêm một chút. Lam Thải Điệp cũng đã đáp ứng mọi người nên chẳng ai thấy có gì không thỏa đáng cả.
Chị nói: “Mấy ngày cuối cùng chị sẽ bán đi chút đồ, sau đó sẽ rời khỏi Thượng Hải.”
Khúc Kha: “Vậy chị muốn dọn đến đâu?”
Cô vẫn luôn ngại nên không chủ động hỏi. Dù sao nếu Lam tiểu thư muốn nói thì sẽ tự nói, không muốn nói thì dù hỏi cũng không trả lời. Lúc này Khúc Kha chủ động bởi cô vẫn thích con người Lam tiểu thư, từ sâu trong đáy lòng coi nhà họ như bạn bè nên muốn quan tâm ít nhiều.
Lam tiểu thư nhìn Khúc Kha, không nói gì.
Khúc Kha: “???” Cô mỉm cười: “Chị không phải định rời đi cũng tuyệt giao với bọn em luôn chứ?”
Lam tiểu thư bật cười: “Sao em không đoán thử một cái, vì sao chị luôn không nói mình định chuyển đến đâu?”
Khúc Kha thình lình nghĩ ra, nói: “Cho nên căn bản chị không định chuyển đi?”
Lam Thải Điệp bật cười sâu xa, chị đè thấp giọng xuống, nói: “Đúng vậy.”
Khúc Kha: “!!!”
Lam Thải Điệp cười ha ha ha giống như một con gà tây. Khúc Kha nhìn Lam Thải Điệp, chị gái này không phải điên rồi chứ. Biết đấy, hiểu đấy nhưng Khúc Kha vẫn là sáng suốt không nói ra.
Gà tây gì đó, tiếng cười thật sự không dễ nghe.