Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:17:13
Lượt xem: 99
Trần biên tập nghĩ đến quyển đã thấy quyển sách này không chỉ là túi Bách bảo cho độc giả mà còn là túi Bách bảo của xã báo bọn ông nữa. Nếu quyển sách này dài thêm một chút, đăng lâu hơn một chút thì năm nay số lượng phát hành của bọn ông có khả năng sẽ lên một tầm cao mới. Nói không chừng còn có thể đè đầu cưỡi cổ Trình báo rồi trở thành xã báo có doanh số đứng đầu cả năm ấy chứ.
Giờ mới đầu tháng sáu nhưng Trần biên tập rất tin tưởng về việc này. Ông nói: “Quyển sách này của cháu vừa được giới phê bình khen ngợi lại còn rất ăn khách. Ngay từ đầu chú đã biết ngay nó có thể tạo ra một mảnh trời riêng mà lại. Quả nhiên một chút cũng không khiến người ta thất vọng.”
Khúc Kha gắp đồ ăn, không chút khách khí mà tự tin khẳng định: “Bởi vì cháu vốn rất lợi hại mà!”
Khúc Kha tự tin như vậy, Trần biên tập đã quen: “Dĩ nhiên.”
Ông đã quen với cách nói này nhưng bà vợ của ông lại có chút không biết nên nói thế nào mới tốt. Bà cũng là độc giả trung thành của Thường Hoan Hỉ, trong tưởng tượng của bà thì đó phải là thiếu nữ tài hoa hơn người lại khiêm tốn, so với Cao tiểu thư của thực tế quả cách biệt một trời một vực.
Bà còn cho rằng vị này chính là thiếu nữ thanh lãnh không dính khói lửa phàm tục. Tuy tiểu thuyết của cô rất hài hước nhưng bản thân con người lại là một tài nữ vừa cao thâm vừa kiêu căng.
Thực tế thì sao? Cô Cao… cô cao quả thực là một thiếu nữ xinh đẹp, vóc dáng cao gầy tinh tế, nụ cười ngọt ngào lại sở hữu vẻ ngoài tinh xảo mỹ lệ, những từ ngữ dễ nghe đều có thể dùng trên người cô bé. Thật sự là người khiến cho ai nhìn thấy cũng phải nảy sinh sự thân thiết.
Thế nhưng tất cả chỉ dừng lại với điều kiện cô bé không nói gì.
Chỉ cần cô bé vừa mở miệng thì tất cả cảm giác trước đó đều biến mất gần như không còn.
Không phải sự thân thiết biến mất mà những tưởng tượng kia sẽ tan thành mây khói. Nếu như văn giống với người thì một chút cũng không sai. Cô bé tạo cảm giác giống như chính tiểu thuyết đã viết, vừa hoạt bát lại đáng yêu, vừa nghịch ngợm lại thêm chút ngọt ngào. Không phải không tốt mà chỉ là khiến người ta không thể tưởng tượng được. Ai mà nghĩ được rằng người có thể viết ra tiểu thuyết thú vị như vậy lại không phải một thiếu nữ ít lời có tài? Cô bé như vậy hình như lại càng tạo cho người ta cảm giác giống với tiểu thuyết mà cô viết nhất.
Nếu nói Trần phu nhân nghĩ nhiều, tưởng tượng nhiều để rồi phá tan mộng tưởng thì một đôi trai gái nhà Lê quản lý lại thấy bản thân đoán không sai chút nào. Thường Hoan Hỉ phải là người đáng yêu như vậy, giống hệt với tưởng tượng của hai người.
Thế mới thấy suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau.
“Cô Cao, về sau mình có thể tới tìm bạn chơi không?”
Con gái nhà Lê quản lý ánh mắt nóng bỏng nhìn Khúc Kha, quả thực coi cô như thần tượng.
Khúc Kha: “Đương nhiên có thể! Mỗi tội nhiều lúc mình rất bận nên không có thời tiếp đón đâu nhé.”
Con gái nhà Lê quản lý: “Không thành vấn đề, mình không cần tiếp đón, mình nhìn bạn thôi đã thấy vui rồi.”
Con trai nhà Lê quản lý nhìn chị ngốc nhà mình, sâu kín nói: “Vua nịnh nọt.”
“Chị mi vui đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-315.html.]
Hai chị em nhà này lại bắt đầu thương tổn lẫn nhau.
Khúc Kha cười khanh khách nâng má, nói: “Ai nha, tui chính là làm cho người ta thích như vậy đấy, thật khiến người ta buồn bực mà lị.”
Một bàn người: “……”
Khúc Kha: “Có điều thích tui không sai đâu.”
Lê quản lý một giây phản ứng lại, lập tức nói: “Còn không phải sao? Người có tài hoa ai lại không thích!”
Lê phu nhân: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hai vợ chồng nhà này rất nhanh đã tiến vào mở ra phó bản nịnh nọt cấp cao, những người khác…… đã quen.
Quá quen rồi.
Lê quản lý nịnh nọt đủ mới nói: “Đúng rồi, cô Cao, cháu đã bao giờ nghĩ đến việc làm biên kịch chưa?”
Khúc Kha: “Làm biên kịch?”
Cô buông đũa, tò mò nhìn Lê quản lý.
Lê quản lý: “Đúng vậy, gần đây kịch bản ở Xưởng điện ảnh đều gần giống nhau. Thiệu tổng nhà bọn chú thấy trình độ của cháu siêu cừ nên muốn để chú nói chuyện với cháu một chút, xem cháu có hứng thú muốn làm biên kịch hay không. Nếu cháu đồng ý thì chuyện giá cả dễ nói thôi.”
Khúc Kha: “Cháu cũng có hứng thú nhưng đây không phải là chuyện về giá, chủ yếu cháu không muốn lộ mặt.”
Lê quản lý: “Ý?”
Khúc Kha nghiêm trang: “Không có cách nào, lớn lên xinh đẹp thế này, chuyện phiền não cũng nhiều lắm. Đến lúc đó cháu chỉ làm biên kịch mà lại đoạt hết hào quang của diễn viên chính, há chẳng phải để người khác nhằm vào hay sao? Hơn nữa nhỡ không may gặp được tên nào háo sắc thì lại như thế nào? Giới giải trí của mấy người phức tạp lắm.”
Những người khác ở hiện trường: “……”
Khúc Kha: “Cháu lại chẳng có bối cảnh gì, tuổi còn nhỏ, nói không chừng lại bị người ta coi như quả hồng mềm mà bóp thì làm thế nào? Đều kiếm tiền cả, thôi cháu tùy tiện viết gì đó vẫn mạnh hơn so với nghề này. Hầy, để cháu cân nhắc lại xem nào.”
Nói cân nhắc thử xem nhưng biểu cảm của cô lại chậm rãi chuyển từ “Có hứng thú” thành “Không muốn”.
Nhìn tương đối rõ ràng.