Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 318
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:18:26
Lượt xem: 90
Khúc Kha đem hoa đặt ở một bên, ngay sau đó mở hộp ra, trong hộp có một cái bánh kem mười hai tấc ba tầng, Khúc Kha ngước mắt hỏi: “Ai muốn ăn bánh kem?”
Từ Tiểu Đông trở đi, đám nhỏ đều động tác nhất trí nhấc tay: “Em muốn!”
Khúc Kha: “Vậy để chị cắt.”
Mẹ Hứa: “Để dì làm cho!” Bà nhận bánh kem, nói: “Chúng ta đều ở đây, sao đến lượt cháu phải xuống tay.”
Khúc Kha làm nũng: “Mẹ Hứa tốt nhất, cháu biết dì thương cháu nhất mà.”
Mẹ Hứa: “Đứa bé này miệng thật ngọt.”
Khúc Kha: “Chỗ nào chứ, cháu nói đều là lời thật lòng. Đúng rồi, mẹ Hứa, dì có biết ai đáng tin người đang tìm việc không? Cháu muốn tìm một người giúp việc nhà. Đương nhiên tuổi tác không quan trọng, chủ yếu đáng tin là được.”
Mẹ Hứa dừng chân, nói: “Cháu định tìm người?”
Khúc Kha gật đầu: “Còn không phải sao?” Cô nói: “Bây giờ cháu bận c.h.ế.t đi được. Trong nhà có biết bao nhiêu việc, cũng không thể cái gì cũng không làm. Vậy nên cháu muốn tìm một người để giảm bớt chút gánh nặng, như thế sẽ tiện hơn nhiều.”
Mẹ Hứa: “Quả thực dì quen không ít người làm việc lưu loát lắm. Mỗi tội mấy người đó có đáng tin hay không thì khó mà nói trước. Như vậy đi, cháu cứ chờ tin của dì. Dì sẽ tìm cẩn thận cho cháu một người tốt.”
Khúc Kha: “Vâng.” Khúc Kha cười tủm tỉm: “Mẹ Hứa, cháu muốn ăn miếng có chữ ‘mừng’ này nè.”
Mứt trái cây viết bốn chữ ‘chúc mừng nhà mới’ có vẻ mượt mà đáng yêu. Khúc Kha cảm thấy chữ ‘mừng’ có mứt trái cây nhiều nhất nên muốn ăn miếng bánh có chữ này.
Mẹ Hứa: “Vẫn tính trẻ con, cháu không cần đi theo dì, ra phòng khách đi.”
Khúc Kha đi rồi quay lại, lúc về nhìn thấy Trần phu nhân và Lê phu nhân đã đem hoa tươi cắm vào bình, hoa tươi kiều diễm ướt át vô cùng đẹp mắt.
“Cảm ơn hai người.”
Lê phu nhân nói: “Không cần khách khí. Hoa rất đẹp, kỳ thật dì không biết cắm hoa, bằng không sẽ càng đẹp.”
Khúc Kha cười: “Để cháu.”
Trước đây cô từng làm thêm ở cửa hàng bán hoa, đối với mấy trò cắt tỉa này cũng hiểu đôi chút. Cô tìm một cái kéo bắt đầu sửa sang lại. Chẳng mấy chốc một bó hoa xinh xẻo đã được đặt lại trong bình, vẩy thêm chút nước đã có ngay một bình hoa long lanh lóng lánh rồi.
“Cháu cắm như vậy hình như càng đẹp hơn thật.”
Khúc Kha mỉm cười: “Đúng vậy ư?” Cô mỉm cười: “Cao thủ đều như cháu vầy đó.”
Cô xoay về chỗ ngồi, lúc này mẹ Hứa cũng cắt xong bánh kem.
Lớn lớn bé bé, một người chỉ một miếng mà chẳng còn thừa. Được cái đám nhỏ đều rất thích mấy món ăn Tây như vậy, ăn vui vẻ vô cùng.
Lê Oánh: “Ăn ngon quá.”
Khúc Kha thuận miệng nói: “Về nhà nhờ ba mẹ cậu làm cho mà ăn.”
Lê quản lý cùng Trần phu nhân động tác nhất trí quay sang nhìn cô, Khúc Kha bị nhìn không hiểu gì: “Làm sao vậy?”
Lê quản lý: “Cháu biết làm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-318.html.]
Khúc Kha gật đầu, nói: “Biết, nhưng cháu lười lắm. Hơn nữa, tay nghề của cháu cũng không có cao đến mức như đầu bếp nhà người ta.”
Thấy ánh mắt Lê quản lý bỗng vô cùng nóng bỏng, Khúc Kha bật cười, nói: “Cháu sẽ viết cách làm cho chú.”
Lê quản lý vội gật đầu, tự đáy lòng tán thưởng: “Còn có gì cháu không biết sao?”
Tiểu Bắc lập tức xen mồm: “Không gì không biết, chị cháu cừ nhất, thiên hạ vô địch.”
Khúc Kha mỉm cười: “Quả nhiên vẫn là cu em nhà mình tốt nhất, hiểu rõ chị nhất, không ai bằng cả.”
Lê quản lý chân thành: “Quen cô Cao thật là chú có phúc tám đời!”
Lê phu nhân vội hùa theo: “Cô Cao, dì có thể qua bên đây làm không? Như vậy cũng tiện học hỏi từ cháu.”
Chuyện này Lê quản lý dĩ nhiên cũng có thể nhưng một người đàn ông trưởng thành, tóm lại vẫn có chỗ không tiện!
Khúc Kha: “Được ạ!”
Con trai Trần biên tập mới mười mấy tuổi, còn cùng Tiểu Đông Tiểu Bắc học võ với nhau nên chơi khá thân, thằng bé không thấy ngại mà lập tức nói: “Chị, mẹ em cũng qua học có được không ạ?”
Nhóc lắc lắc tay Trần phu nhân, nói: “Mẹ cũng học nha! Về nhà làm.”
Trần phu nhân hơi hơi mặt đỏ, nhẹ giọng hỏi: “Như vậy có tiện không?”
Khúc Kha: “Có gì mà không tiện?”
Mẹ Hứa: “Vậy dì cũng tới.”
Khúc Kha: “Được ạ.”
Mọi người nhanh nhẹn quyết định thời gian.
Tuy đều là một đám nhóc mười mấy tuổi cả nhưng mấy đứa bé làm sao mà chịu ngồi yên một chỗ. Sau khi mọi người ăn xong, cả đám m.ô.n.g như bị chích đã lẻn ngay vào viện chơi, mãi đến chạng vạng mới cùng nhau ai về nhà nấy.
Mọi người không đi cùng một hướng, một nhà ba người Trần biên tập cùng đi bộ về.
Trần phu nhân nhẹ giọng: “Cao tiểu thư cùng tôi nghĩ chẳng hề giống nhau.”
Trần biên tập cười: “Lần đầu tiên tôi gặp cô bé cũng không nghĩ rằng đó là một thiếu nữ tuổi chưa lớn. Mãi đến sau này khi quen rồi mới nhận ra, phải như thế mới đúng. Cô bé là người khiến ai cũng phải ngoài ý muốn.”
Trần phu nhân: “Tôi nghĩ con bé chắc xuất thân từ gia đình giàu có.”
Trần biên tập mỉm cười: “Dĩ nhiên nhìn ra được.”
Trần phu nhân: “Ông chừng nào thì gặp qua nhiều cô gái mà nhìn ra được? Hôm nay tấm card ghi toàn bằng chữ nước ngoài đấy.”
Trần biên tập: “Ừ đúng, cô bé hiểu, lần trước lúc bọn họ nói đến chuyện hợp đồng, tôi vừa khéo cũng ở đó, vì tiện cho việc đàm phán nên cô bé trực tiếp nói tiếng nước ngoài với Tom. Hơn nữa tôi còn nhìn ra nhà họ mua rất nhiều báo chí các loại bằng tiếng nước ngoài. Cho nên chắc việc đọc viết không phải vấn đề gì.”
Trần phu nhân càng thêm ngưỡng mộ, nói: “Thật lợi hại!”
Tuy bản thân bà chẳng phải phụ nữ thời đại mới nhưng vẫn rất hâm mộ lại sùng bái những người như vậy.