Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 328

Cập nhật lúc: 2024-05-24 12:12:55
Lượt xem: 89

Tình hình hiện giờ cực kỳ mập mờ, dù chưa đến mức khó xử nhưng xã báo bọn họ vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ quyền tiểu thuyết càng viết càng quá mức. Bây giờ vẫn còn có thể giải thích được, thế nhưng đoạn tiếp theo thì làm thế nào, rồi lại phải xử lý ra sao?

Chẳng lẽ lại dừng đăng bộ tiểu thuyết này?

Xã báo bọn họ rất khó xử, vài người thì tán thành nên chờ một chút để tránh phiền toái không mong muốn. Ai bảo thế cục bây giờ không phải việc mà đám tép riu như bọn họ có thể tùy tùy tiện tiện nghị luận. Một số khác lại cho rằng người này viết không sai. Vốn dĩ do những kẻ kia không có ý tốt. Bây giờ có người viết ra còn giúp mọi người thêm cảnh giác, thế có gì là sai?

Hoàn toàn không sai.

Bên Đông Bắc đã từng có chuyện như vậy, bọn họ không phải không nhìn thấy gương tày liếp ấy.

Tóm lại bên nào cũng cho rằng mình đúng.

Giờ đọc được tiến triển tiếp theo của cốt truyện lại hiểu vì sao người này không có ý định muốn xuất hiện. Chỉ sợ ngay từ đầu đã có ý định viết như thế. Bộ tiểu thuyết này phát triển tiếp theo như thế nào khó mà nói được, bọn hắn thật không dám tùy tiện đưa lên thành phim nữa.

Dưới tình huống như thế càng ngày càng có nhiều người muốn tìm ra người nọ.

Một số người muốn khuyên bị tác giả này hãy bình tĩnh một chút, đừng viết 'linh tinh', hủy hoại toàn bộ tâm huyết. Số khác cho rằng người này thông minh đại nghĩa, tăng lên cổ vũ để viết hết xuống.

Anh một câu tôi một câu, đã loạn như cái chợ.

Chỉ trong xã báo thôi mà đã đập vỡ bao nhiêu cái cốc, vỗ mặt bàn không biết bao nhiêu lần.

Khúc Kha luôn không biết những chuyện này, mà kể cả có biết thì cũng chỉ quấn chặt người, che giấu thân phận của mình, giả bộ như cái gì cũng không biết.

Khúc Kha thực tế cũng đoán được một chút, sau khi cô viết như vậy chắc chắn sẽ có người nhìn chằm chằm vào cô, thế nên cô mới càng cẩn thận đó. Ai biết được có bị tóm ra ngoài ánh sáng không? May mắn Khúc Kha cô vẫn còn chút thông minh, tuy vụ án trong truyện có bước ngoặt nhưng rất nhanh đã ổn định lại.

Cứ như chỉ lên một bộ tiểu thuyết thôi, đơn thuần là một câu chuyện chứ cô chẳng có ý gì khác.

Lý luận của Khúc Kha: thử một chút, nếu được mới làm.

Khúc Kha theo lẽ thường xem tờ báo có đang tiểu thuyết của mình, thấy vẫn bình thường, rốt cuộc mới yên lòng.

Theo thời tiết dần dần ấm lên, cuối cùng Tiểu Bảo cũng đến Thượng Hải.

Thật khéo làm sao, vừa lúc trúng vào ngày nghỉ của Tiểu Bắc, hôm nay Tiểu Đông cũng không phải đi học vẽ. Hai cậu trai không chút khách khí đòi Túc Bạch cho đi theo đón người.

Tiểu Bắc hơn hớn, ai bảo nhóc với Tiểu Bảo thân nhất cơ chứ.

Sáng sớm cu cậu đã sốt ruột muốn ra cửa, Túc Bạch: “Không cần phải đi sớm như vậy, hà tất ở nhà ga cùng một đám người.”

Tiểu Bắc: “Em biết nhưng em sốt ruột.”

Khúc Kha bật cười, nói: “Tiểu Bảo tới, nhà bọn em mời mọi người ăn cơm ha?” Khúc Kha cảm thấy mình mới tinh tế làm sao, cô nói: “Cơm chiều ở nhà em ăn! Đêm nay cho Tiểu Bảo nhà em luôn.”

Túc Bạch mắt sáng rực lên, gật đầu: “Được.”

Hai người đang thảo luận cái này thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu cuồng loạn: “Cô Cao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-328.html.]

Khúc Kha xoa huyệt Thái Dương nói: “Má ơi!”

Lê quản lý vội vội vàng vàng vào cửa, ở trong sân kêu to gọi nhỏ: “Cháu cứu chú với.”

Khúc Kha yên lặng nhìn Túc Bạch, nói: “Vận khí mọi người tốt thật đấy! Siêu đầu bếp tới rồi nè!”

Túc Bạch bật cười: “Anh đây vận khí luôn tốt.”

Khúc Kha đi ra mở cửa, Lê quản lý: “Cháu nhất định phải giúp chú đấy.” Gã vào cửa thấy Túc Bạch, nói: “Ai nha, Túc tiên sinh cũng ở đây à?”

Tầm mắt gã vi diệu tạm dừng một chút, ngay sau đó lại nói: “Bộ phim mới của Xưởng điện ảnh bọn chú phải nhờ cháu rồi!”

Khúc Kha: “Vừa lúc, chú giúp cháu nấu cơm, cháu giúp chú viết bài, huề nhau.”

Lê quản lý: “Tính tiền vẫn phải tính! A không phải, chú làm chút việc tính cái gì? Hoàn toàn không cần tính! Vì cháu phục vụ là vinh hạnh của chú! Đừng nói nấu cơm, kể cả chà bồn cầu, chú cũng bằng lòng!” Gã nhanh nhẹn vén tay áo: “Cháu cho chú chút ơn huệ đi!”

Giọng Lê quản lý rất to, thế nên mới đang chuẩn bị xuống lầu mà cô cũng bị làm xấu hổ đến co rụt người lại. Thật chưa thấy kẻ nào nịnh nọt như thế.

Chẳng mấy chốc mọi người đã được xem Lê quản lý biểu diễn trực tiếp tại hiện trường thế nào là vua nịnh nọt.

Gã đuổi Khúc Kha vào thư phòng, bản thân bắt đầu công việc của mình.

Một chốc thấy gã đang nhặt rau ở trong sân.

Một chốc lại thấy gã đang đứng cạnh cửa sổ làm cá.

Một chốc lại thấy gã vội vàng ra cửa, không bao lâu đã cầm theo mấy túi rau đủ loại trở về.

Lại thêm một chốc nữa, đã nghe thấy mùi thơm ngào ngạt, hương thịt thơm lừng bay bốn phía, mùi hương không phải nhà bình thường làm được.

Người không ra cửa còn nghĩ, ngày bình thường sao không thấy thơm như vậy nhỉ?

Chờ đến khi nấu cơm xong đâu đấy, trong sân đã treo đầy đồ mới giặt sạch của Tiểu Đông và Tiểu Bắc.

Lại thêm một lát, quét nhà.

Thêm một lát nữa, lau cửa sổ.

Lê quản lý: Chỉ cần nịnh nọt cho tốt, tui đây chính là viên kim cương sáng mù mắt của Xưởng điện ảnh.

Tui đây có thể làm tất cả.

Lê - Tiên nữ ốc đồng - Quản lý.

Gã làm xong đâu đấy, Khúc Kha cũng đem bản thảo sửa sang ổn, lúc cô mang ra còn nhắc: “Tiếp theo chú không cần vội như vậy.”

Lê quản lý cũng sầu lắm chứ, gã nói: “Chú đây là đi chùi đ.í.t cho người khác đấy, còn không đã sớm xong từ lâu rồi. Chú không biết còn có người xấu khổ như chú nữa không. Cô Cao, lần này phải cảm ơn cháu nhiều rồi.”

Khúc Kha mỉm cười: “Không cần khách khí.”

Loading...