Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:13:00
Lượt xem: 70
Vu lão gia tử mang theo vài phần thiện ý cười cười, nói: “Không nghĩ tới mấy người người trẻ tuổi các cháu đều tụ tập ở nơi này.” Tầm mắt ông dừng trên người Khúc Kha: “Sao cháu lại đi chung với cả một đám đàn ông thế? Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Thiện ý của người khác, Khúc Kha vẫn cảm nhận được. Ông lão này nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng đối với cô vẫn khách khách khí khí, Khúc Kha liền cười tủm tỉm đáp lại: “Cháu biết, hôm nay tình cờ gặp được.”
Vu lão gia tử gật đầu: “Này thì đúng rồi.”
Đỗ Bách Tề & Lôi đội trưởng & Thẩm Hoài: “……”
Bọn hắn nháy mắt liên tưởng đến bản thân mình.
Bọn hắn nhìn có vẻ không giống người tốt?
Ừ thì lời này cũng không phải sai nhưng thật khiến người khác phải thương tâm đó.
Người bình thường mà nói câu này chắc sẽ phải ăn đòn. Thế nhưng người nói lại là Vu lão gia tử, mọi người đành phải hihi haha giả bộ mà cho qua.
Vu lão gia tử dĩ nhiên không phải đến một mình, bên người ông ngoài Vu Mãnh còn có cậu cháu ngoại Tần An. Khí chất của Tần An có nhiều điểm giống với Thẩm Hoài, lại hơi thiếu chút trầm ổn của Thẩm Hoài. Thẩm Hoài người này hồ đồ trên quan hệ nam nữ và con cái chứ những chuyện khác đều rất khôn khéo.
Ai bảo người ta có kinh nghiệm.
Hôm nay coi như ngoại lệ.
Chủ yếu do hắn biết cô nhóc nhà họ Khúc có khả năng mượn rượu làm càn rất lớn.
Chỗ này không phải quá lớn mà toàn những người có m.á.u mặt cùng ngồi, thành ra trong phòng không khí càng trở nên quái lạ.
Đỗ Bách Tề: “Lên hai bình rượu nữa.”
Giám đốc lập tức lui ra ngoài, sau đó sắp xếp vài người canh giữ cạnh cửa, không làm không được. Trong này toàn mấy vị lão đại, nếu không may xảy ra chuyện gì đó cả nhà ông ta sẽ xong đời, đạo lý như vậy, ông ta vẫn biết chút chút đấy.
Chính vì biết nên ông ta càng thêm phần cẩn thận.
Lại vì sự cẩn thận này mà khách hàng đến tiệm cơm Lâm Giang đêm nay đều mê man cực kỳ. Họ không biết có chuyện gì. Còn có người tò mò hỏi thăm xem sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-353.html.]
Dĩ nhiên đám người dưới miệng rất kín.
Người của tiệm cơm không nói gì, khách hàng cũng không phải đồ ngốc, chỉ cần liếc qua vài chiếc xe đã biết bên trong là ai. Trên cơ bản những người có ánh mắt một chút đều đoán ra vài phần. Suy nghĩ một chút bữa cơm này có khả năng gồm những người nào thôi mà cũng khiến không ít kẻ phải đau răng nhức đầu.
Nhìn bộ dạng này có vẻ không ít lão đại tham gia đâu.
Cũng không biết nhiều lão đại tham gia như vậy cùng một lúc, rốt cuộc muốn làm gì?
Không thể không nói thời buổi này có quá nhiều người suy nghĩ lung tung. mới qua một lúc mà đã có người nói nhỏ nói nhỏ với nhau, quanh co lòng vòng tìm cách để xem bên này có chuyện gì xảy ra. Rồi nào là mấy bị lão đại này tụ họp với nhau có tính toán gì không? Hay là có ý đồ kinh doanh kiếm tiền nào?
Động tác của mấy bị lão đại thế nào, đám kẻ dưới như bọn họ bắt buộc phải đuổi theo cho kịp.
Bằng không thì làm thế nào mà kiếm tiền được.
Mấy vị khách bên ngoài nghĩ thế nào thì nghĩ mà không ngờ được mấy bị lão đại kia thực tế đều đang căng chặt, trầm mặc nhìn Khúc Kha.
Khúc Kha sau vài ba ly rượu thấy đã đủ liền bắt đầu kể chuyện ma cho mọi người nghe. Trừ mấy người đã được 'kiến thức' qua, những người khác đều đang rất tò mò.
Truyện ma của Khúc Kha siêu nhiều, siêu đa dạng, siêu hấp dẫn.
Trí nhớ của cô rất tốt, thậm chí còn nhớ rõ lần trước mình đã kể cho mấy người Thẩm Hoài nghe chuyện gì rồi. Lần này kể chuyện khác, không hề trùng lặp.
Cô kể chuyện ma cứ từ từ mà đến, một tay còn cầm b.í.m tóc hất qua hất lại đùa nghịch như có như không. Chỉ sau hai đoạn văn ngắn đã tết xong b.í.m tóc rồi lại thả hết ra. Cô không coi ai ra gì còn những người khác lại không quá mức chú ý. Bọn hắn còn đang đắm chìm trong truyện ma do Khúc Kha kể.
Điểm đáng sợ của truyện ma nằm ở chỗ không có người nào từng kể qua như vậy.
Cũng không có ai biết cách xây dựng cái gì gọi là bầu không khí.
Khúc Kha kể chuyện ma, ngón tay chạm nhẹ lên mu bàn tay của Tiểu Bắc. Tiểu Bắc ngồi bên cạnh nháy mắt đã hiểu ý chị gái. Đây là sự ăn ý giữa hai chị em nhà cô. Cu cậu yên lặng đứng dậy, đi ra ngoài cửa nhưng lại không ra khỏi phòng, vắng vẻ như muốn đi WC lại nuối tiếc vì chưa được nghe hết câu chuyện. Dĩ nhiên biểu cảm này của cậu chẳng được ai để ý đến.
Khúc Kha đang giảng đến đoạn cao trào, đột nhiên cô cúi đầu xuống, lúc này đèn bỗng nhiên tắt ngóm. Trong nháy mắt, trước mặt Khúc Kha bỗng xuất hiện một ánh sáng rực lên, toàn bộ tóc của cô được hất ra phía trước, cô từ từ ngẩng đầu, khóe miệng tạo nên một độ cong vô cùng kỳ dị, tiếng nói nhàn nhạt vang lên: “Tôi có… đẹp không?”
“A a a a a!”