Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 354

Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:13:21
Lượt xem: 84

“A a a a a!”

Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, Vu Mãnh bùm bùm ngã chổng vó trên mặt đất.

Không chỉ Vu Mãnh chưa nghe cô kể chuyện ma bao giờ mang những người khác dù đã hay chưa nghe cũng đều đụng phải bàn hoặc sặc nước. May mà có Vu Mãnh chắn trước nên nhìn biểu cảm của bọn hắn mới không khoa trương đến mức đó. Dù không quá khoa trương nhưng cũng có chút xấu hổ không nói được thành lời.

Đám người này ngày thường vẫn tự tin xưng danh lão đại một chốn, nay lại bị một cô bé con làm sợ. Nói ra ngoài thật mất hết cả mặt mũi.

Bây giờ nghĩ lại khi thấy kỹ xảo của cô cũng khá vụng về, chẳng qua được Tiểu Bắc phối hợp tắt đèn nên mới tăng cảm giác đáng sợ. Nếu nói chính xác hơn thì phải kể đến lúc cô tháo hết búi tóc ra.

Mà lại nói, cô tháo b.í.m tóc ra từ lúc nào vậy?

Thật... khủng bố!!!

Khúc Kha tiện tay buộc lại hai b.í.m tóc, an ủi: “Mọi người đừng sợ. Truyện ma đều là giả.”

Mọi người dĩ nhiên đều biết chuyện ma đều là giả.

Nhưng biết là một chuyện, chẳng nhẽ biết rồi lại không sợ sao?

Ai mà không biết chuyện ma là giả đâu? Làm gì có ai không biết?

Thẩm Hoài yên lặng cúi đầu, trong lòng tự thấy may mắn mình đã sớm có chuẩn bị, thấy cô bé này có chút không thích hợp liền tránh nhìn mặt, bằng không hôm nay mình cũng là một thành viên của nhóm người mất mặt kia.

Khúc Kha tì người lên bàn, cười khanh khách sung sướng, lại tự rót cho mình thêm một chén rượu, nốc thẳng vào miệng cứ như uống nước. Sau đó đôi mắt to chớp a chớp, ánh mắt ngập nước, nói: “Tôi còn kể tiếp được! Cả nhà có muốn nghe tiếp không?”

Những người khác: “……”

Vu Mãnh sợ muốn chết, chính loại truyện này, quái thì quái đó, càng sợ càng muốn nghe. Hắn cố chống đỡ: “Thêm một truyện đi.”

Khúc Kha lại làm một ly, hỏi han: “Ông không sao chứ?”

Cô quay đầu nhìn về phía Vu lão gia tử ngồi cách đó không xa, nếu nói ở đây người đáng lo nhất là ai thì Khúc Kha sẽ không do dự chỉ ông. Người có tuổi rồi, chẳng may dọa một cái khẽ không biết thế nào đâu. Cô cũng không đền nổi.

Nếu không phải suy xét đến cái này, cô cứ thoải mái mà dọa người, may mà vị trí của ông ngồi không đối mặt trực tiếp với cô, không thì cô cũng không dám làm như vậy.

Khúc Kha nghiêm trang: “Ông tuổi lớn, cháu không thể dọa ngài mắc bệnh được.” Cô nấc một cái đầy mùi rượu, nói: “Chăm không được.”

Vu lão gia tử nhìn đôi mắt sáng ngời của cô nhóc, hỏi: “Đây là mấy?”

Ông vươn ba đầu ngón tay.

Khúc Kha đô miệng, nghiêm túc: “Ba!” Cô lại bổ sung: “Cháu không say.”

Vu lão gia tử cười cười: “Người trẻ tuổi không cần ham rượu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-354.html.]

Khúc Kha: “Cháu ngàn ly không say.” Cô xinh xắn, nói năng có khí phách: “Một bàn người mấy người đều không uống bằng tui.”

Vu lão gia tử thở dài một tiếng thật sâu: “À, không say.”

Khúc Kha gật đầu: “Không say. Tui lại kể cho cả nhà thêm một truyện nữa.”

Cô cười ẩn ý nhìn quanh một vòng, mọi người lập tức cảnh giác, vừa rồi chỉ hỏi ý, chân chính là lừa người. Mấy người bọn hắn vừa rồi quá sơ ý mới mất cảnh giác, giờ chắc chắn sẽ không sợ nữa.

Khúc Kha cười khanh khách: “Ngày xưa, xưa thật là xưa……”

Lúc cô kể chuyện, tay vẫn không ngừng đảo qua đảo lại b.í.m tóc.

Vu Mãnh cảnh giác nhìn chằm chằm Khúc Kha, lại nhìn lướt qua Tiểu Bắc, đe: “Nhóc đừng đi theo chế tạo không khí khủng bố ha.”

Tiểu Bắc vô tội nhướng mày, thở dài một tiếng: “Chuyên tâm nghe đi.”

Ngón tay Khúc Kha nhẹ nhàng lắc lắc rồi tiếp tục chuyên tâm kể chuyện. Mấy người này ngày thường làm gì có ai dám nói bậy trước mặt. Nếu dám nói phải nghĩ đến tương lai như thế nào. Nhưng thực tế cũng không có ai dám kể chuyện ma cho bọn hắn nghe như cô.

Nghe một lúc lại thấy hay quá nhỉ.

Sau đó, không ngoài dự liệu, tiếp tục bị dọa.

Lúc này Vu Mãnh thảm hơn lần trước, ly nước của hắn không may đổ thẳng vào quần, mà lại còn là vị trí khó nói.

Đương nhiên, thảm ở đây không phải vì cái này.

Mà bởi hắn không đánh đổ nước vào quần mình mà lại vào quần của người khác, cũng chính là người ngồi gần hắn nhất, vị anh họ tốt - Tần An.

Ai bảo Tần An ngồi cạnh tên ngốc này làm gì?

Những người ngồi xung quanh đột nhiên thấy mình thật may mắn làm sao khi không ngồi gần Vu Mãnh, hàng không người mất mặt chính là bọn hắn. Thế này cũng quá mất mặt rồi.

Kể cả người luôn có vẻ dễ nói chuyện, tính tình dễ chịu như Tần An cũng lạnh mặt, biểu cảm muốn nứt vỡ. Hắn ta nhìn chằm chằm Vu Mãnh, nghiến răng nghiến lợi: “Em c.h.ế.t chắc rồi.”

Vu Mãnh: “Em không phải cố ý! Anh mau đi phòng vệ sinh rửa một chút đi!”

Tần An lạnh lùng: “Rửa thế nào?”

Lời này… thật khó trả lời.

Vu Mãnh xấu hổ sờ sờ mũi, cảm thấy anh họ lần này thật là tức muốn nổ tung chảo!

A a a.

Có điều hắn vẫn kiên định: “Bên ngoài không phải có không ít người à? Anh tùy tiện tìm ai đó đi mua hộ anh cái quần mới. Anh cứ yên tâm, kể cả không có khi mọi người ở đây cũng có thể chờ quần anh khô mới rời khỏi. Tuyệt đối không để anh mất mặt! Chắc chắn không có ai nghĩ anh đái trong quần……”

Nghe chưa hết câu, Tần An đã thấy lửa giận muốn bốc lên: “Anh vốn không phải!!!”

Loading...