Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:15:35
Lượt xem: 93
Đỗ Bách Tề nhìn theo tầm mắt Vu lão gia tử, lập tức bật cười: “Đánh cái gì mà đánh, trời tối om om thế này, đừng ầm ĩ gây ra chuyện hiểu lầm gì. Lại nói ngày mai Túc tiên sinh còn phải đi làm, chúng ta tùy tùy tiện tiện sao cũng được, thời gian làm việc tự do, nhưng không thể chậm trễ người ta. Sớm về nhà nghỉ ngơi hết đi.”
Hắn đè lại bả vai Đỗ Tiểu Ngũ, Đỗ Tiểu Ngũ mím miệng, nhìn Túc Bạch.
Khúc Kha dựa vào bàn, cười khanh khách liên tục ấn đèn pin cứ tắt – bật – tắt – bật …… Lặp đi lặp lại.
Nếu… cô không đặt đèn pin ở cằm, ánh đèn chiếu lên mặt rồi cứ le lưỡi liên tục thì càng tốt.
Mẹ ơi!!!! Càng nhìn càng hoảng!!
Mọi người động tác nhất trí quay đi không dám nhìn Khúc Kha.
Cay mắt quá!
Một cô gái tốt đẹp như thế!
Lại có thói quen đáng sợ như này!
“Vậy hôm nào hai người so chiêu, tôi sẽ làm trọng tài!” Dừng một chút, cô cười tủm tỉm: “Tôi cược Túc Bạch thắng.”
Logic này không đúng lắm thì phải?
Lôi đội trưởng cười dài: “Cô vừa làm trọng tài vừa cá cược, có thể công bằng công chính không?”
Khúc Kha lời lẽ chính đáng: “Nhà mi khinh thường ai đó? Tôi là loại người không công bằng thế sao? Tôi đây nhất định không cho anh làm trọng tài đấy, dù sao tôi cũng cược Túc Bạch thắng.”
Giám đốc đang làm công việc 'đóng gói' yên lặng co mình lại, hận không thể vo tròn hoặc ngay tại chỗ chui vào đâu đó, biến mất giữa trời đất này. A a a, ông ta không dám nhìn sắc mặt Anh Ngũ nữa. Tràng diện này ghê gớm như vậy, ông ta vì sao lại phải xuất hiện ở đây chứ?
Ông ta chỉ là một giám đốc nhà hàng bình thường thôi mà!
Chỉ là giám đốc nhà hàng!!!
Các vị lão đại cứ c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, yêu hận tình thù như vậy, đâu liên quan gì đến ông ta, ông ta không xứng để được xuất hiện ở chỗ này.
Mỗi tội anh Ngũ cũng thảm quá đi!
Chưa kịp chuẩn bị gì mà đã bị Cao tiểu thư người ta ghét bỏ!
Quả nhiên tình yêu không có nguyên tắc.
Nội tâm giám đốc bắt đầu tưởng tượng đủ thứ, động tác trên tay lại chưa dừng lại.
Khúc Kha thấy động tác của ông ta nhanh như bay, nhất thời bị hấp dẫn quay sang nhòm nhòm mà không thèm trả lời câu hỏi của Lôi đội trưởng, càng không giải đáp nghi ngờ của Đỗ Tiểu Ngũ.
Đỗ Tiểu Ngũ vẫn bình tĩnh như cũ lúc này bỗng có chút tức giận, hắn banh mặt nói: “Đừng lằng nhằng nữa!”
Túc Bạch lập tức trừng mắt: “Anh không cho tôi gói đồ?”
Mọi người ở hiện trường: “……”
Tức giận a, cái đồ thiểu năng trí tuệ này!
Đỗ Tiểu Ngũ hít một hơi thật sâu: “Đánh đi!”
Túc Bạch: “???”
Anh nghi ngờ nhìn Đỗ Tiểu Ngũ một cái, không hiểu tại sao tên này lại thay đổi thất thường thế, ừ, cũng chẳng có gì kỳ quái. Dù sao trên đời này luôn có vài người cứ kỳ kỳ quái quái. Túc - kỳ quái nhất - Bạch hoàn toàn không cảm thấy mình có gì không đúng mà cứ nhìn chằm chằm giám đốc đóng gói đồ ăn, nói: “Đều đóng gói hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-357.html.]
Giám đốc: “…… A.”
Lôi đội trưởng xoa xoa huyệt Thái Dương, lại nhìn Khúc Kha: “Cao tiểu thư?”
Khúc Kha lúc này mới hoàn hồn, vô tội chớp mắt, hỏi: “Sao thế?”
Lôi đội trưởng: “Chuyện vừa rồi tôi hỏi cô...”
Khúc Kha a một tiếng thật dài, nói: “Bởi vì, anh ấy làm công nhiều đó!”
Đỗ Tiểu Ngũ: “???”
Lôi đội trưởng: “???”
Các lão đại Giáp Ất Bính Đinh khác: “???”
Đây là đạo lý quỷ gì thế?
Khúc Kha: “Anh ấy làm nhiều công việc khác nhau nói lên rằng anh ấy biết nhiều thứ. Anh ấy biết nhiều thứ có nghĩa anh ấy học hỏi nhanh. Anh ấy học hỏi nhanh có nghĩa anh ấy thông minh. Anh ấy thông minh có nghĩa là anh ấy không phải người nói bừa, gây chuyện lung tung. Cho nên anh ấy nói mình thắng thì tức là sẽ thắng thôi.”
Mọi người: “……”
Cái logic này hình như cũng đúng!
Lại có vẻ không đúng chỗ nào đó?
Khúc Kha: “Lại nói, bọn tôi ở bên nhau đã hơn hai năm. Là hàng xóm có thâm niên, tôi hiểu tính cách Túc Bạch nhất, anh ấy không phải người thích khoác lác. Ngược lại tôi không hiểu biết nhiều về Anh Ngũ. Cho nên nếu đánh cược, dù xét theo phương diện tình cảm hay lý trí thì tôi đều chọn Túc Bạch thắng.”
Khúc Kha lúc này đã cầm túi lên, nói: “Không phải muốn về nhà sao? Đi chưa?”
“Đi thôi.”
Thẩm Hoài mang theo ý cười: “Anh lái xe chở ba đứa nhỏ, Túc Bạch, cậu cùng Tiểu Kha gọi xe kéo đi.”
Khúc Kha nhíu mày: “Cũng không thân, đừng gọi khuê danh của tui.”
Thẩm Hoài: “……”
Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, phiền c.h.ế.t mất!
Thẩm Hoài thấy mình bị mù mới cho rằng cô nàng giống mối tình đầu tốt đẹp năm ấy. Mẹ nó giống cái rắm!
Lôi đội trưởng ánh mắt lóe lóe, mỉm cười: “Hóa ra Cao tiểu thư tên là Tiểu Kha à? Tôi thấy trời cũng đã muộn rồi, cô đừng ngồi xe kéo làm gì. Cứ để tôi đưa hai người về.”
Xem ra, hắn ta không biết Cao Nhược Huyên rốt cuộc viết cái gì, thậm chí Cao Nhược Huyên được gọi bằng tên gì cũng không biết.
Suy nghĩ một chút, quả nhiên mấy người Đỗ Bách Tề không bán đứng cô.
Làm người ấy à, không thể đơn thuần như tên này được.
Khúc Kha không từ chối, cô cười tủm tỉm: “Được ạ.” Dừng một chút, cô vừa bình tĩnh lại vừa nghiêm túc: “Anh cũng không gọi tôi là Tiểu Kha.”
“Vì sao?”
Khúc Kha giọng nhàn nhạt: “Bởi vì không thân đó. Tôi ghét người khác rõ ràng không thân còn muốn chắp vá quan hệ.”
Vu lão gia tử nở nụ cười, nói: “Cô nhóc cháu đúng là thông minh, lại chân thành thẳng thắn.”