Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 367
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:19:03
Lượt xem: 84
Khúc Kha quả thật đã bị người ta làm cho tức cười, bên này Định tới chỗ cô đóng vai tổng tài bá đạo cơ đấy. Có điều cô cũng hiểu mình chẳng khác gì chứng chọi với đá, nói lời khó nghe khẳng định không được.
Cô nói thẳng ra: “Nhưng bản thảo đã sớm bị Trần biên tập cầm đi rồi.” Cô nhún vai: “Anh xem, giờ những thứ tôi đã viết cũng đều giống anh, muốn nhìn cũng không nhìn được.”
Lôi Tử ra vẻ tủi thân nói: “Cô thế này là không được rồi. Tên đáng ghét Đỗ Bách Tề kia sao lại được xem trước? Đến lượt tôi lại không được? Tôi mặc kệ, cô làm người không thể bên nặng bên nhẹ thế được.”
Hắn ta thế mà dám bày ra bộ dạng vô lại vậy đấy.
Khúc Kha nghiêm túc: “Chú ấy có được xem trước hay không tôi không biết, tóm lại không xem ở chỗ tôi. Anh nói cái này với tôi cũng vô dụng. Nơi này của tôi quả thật không có bản thảo. Trước đó tôi thiếu tiền nên cố gắng đẩy nhanh viết thật nhiều, phỏng chừng trên báo đăng so với bản thảo tôi gửi đi vẫn còn chênh lệch khoảng một tháng rưỡi trở lên.”
Khúc Kha cũng nói thẳng luôn.
Lôi Tử: “Văn nhân mấy người không phải đều chú trọng cái gì mà khí khái sao? Cô lại vì tiền mà giao ra nhiều bản thảo à?”
Khúc Kha: “Khí khái lại không thể làm cơm ăn được.”
Năm đó cô đây một lòng đầy nhiệt huyết không màng nguy hiểm điều tra mấy doanh nghiệp đen.
Kết quả thì sao? Không phải bị người khác tính kế đến nỗi công việc cũng mất à?
Dĩ nhiên những lời này cô không thể nói ra.
Khúc Kha cười tủm tỉm: “Anh nếu tò mò có thể đi tìm xã báo xem trước. Dù sao nếu anh muốn bản thảo, người ta cũng không thể không cho.”
Tổng cảnh trưởng phòng tuần bộ Tô Giới Anh cũng không phải muốn là có thể tống cổ người ta đâu.
Lôi Tử nhìn thật sâu vào đôi mắt Khúc Kha: “Tôi thấy rất kỳ quái, cô rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ, sao lại lợi hại thế?”
Khúc Kha bật cười, hỏi: “Trời sinh đó.”
“Cô đúng là tự tin.”
Cô nói: “Luôn có một vài người trời sinh đã khá lợi hại. Anh cũng là một trong số đó đấy thôi, nhìn xem, anh còn chưa đến 30 tuổi đã lên đến chức tổng cảnh trưởng, nếu nói như vậy thì đây cũng có thể coi như một loại thiên phú nhỉ? Thật ra người lợi hại ở trên đời có rất nhiều, có lẽ bản thân chính là một trong số đó. Chẳng qua cách thức của mỗi người không giống nhau. Con người luôn xem nhẹ những thứ mà bản thân mình am hiểu, cảm thấy thứ đó không lợi hại đến thế rồi dần dần xem nhẹ chúng. Những người tương đối tự tin như tôi lại không phải nhiều.”
Lôi Tử bật cười, không thể không nói, những lời của cô đã khiến tâm tình của hắn ta thoải mái không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-367.html.]
Chỉ cần cô nàng không hát thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục ở chung với nhau.
Lôi Tử nói: “Như vậy, tôi ở nơi này cũng không xem được cái gì?” Hắn ta dựa vào sô pha: “Vậy không bằng cô kể lại cho tôi nghe cô đã viết cái gì?”
Khúc Kha mở to hai mắt, vẻ mặt như nhìn đồ ngốc, cô nói: “Anh thấy tôi là người rảnh rỗi thế à? Lại còn muốn tôi thuật lại những gì mình đã viết? Anh tự tìm bản thảo mà xem là được rồi. Mọi người đều không cần lãng phí thời gian của nhau.”
Khúc Kha không thể hiểu nổi người này rõ ràng không còn hứng thú với cô, sao đột nhiên lại quay sang hứng thú với tiểu thuyết cô viết rồi?
Chẳng lẽ thấy Đỗ Bách Tề mở xưởng làm mì kiếm tiền?
Quả nhiên có tiền có thể hô mưa gọi gió.
Đến Lôi Tử cũng có thể gọi xuất hiện lần nữa.
Cô nói: “Tôi gần đây còn phải chạy bản thảo, rất bận, thật sự không có nhiều thời gian buôn chuyện với ngài.” Khúc Kha rất thẳng thắn nói ra: “Không bằng như vậy đi, tôi bận xong đợt này sẽ tìm một ngày nào đó mời anh ăn cơm coi như bồi tội, anh xem được không?”
Lôi Tử: “Không được!”
Hắn ta phản ứng nhanh đến nỗi mẹ Vương cùng đàn em đều phải nhòm qua.
Lôi Tử: “Chuyện chúng ta nói là bản thảo. Không cần phải ăn cơm! Uống rượu càng không cần.” Hắn ta nói luôn: “Tửu lượng của cô quá kém, tôi không muốn cùng cô ăn cơm nữa.”
Khúc Kha: “… Không cần…” Cô sâu kín nhìn Lôi Tử, nói: “Anh đúng là một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, tôi là một cô gái mà anh cứ nói trắng ra tôi tửu lượng kém? Như vậy không ổn lắm nhỉ?”
Lôi Tử: “Lời thật luôn khó nghe.” Hắn ta ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói thẳng: “Lại nói tôi không coi cô như một cô gái nhỏ. Thương hương tiếc ngọc, lời này không sai, nhưng cô là hương hay là ngọc? Rõ ràng đều không phải, cô là kim cương mới đúng.”
“Phốc!”
Đàn em ngồi một bên vừa mới nâng chung trà đã không nhịn được mà phun hết cả ra ngoài.
Gã sao chưa từng biết đại ca nhà mình lại là một tên khó hiểu như vậy nhỉ?
Khúc Kha cũng nghi ngờ tự sờ sờ khuôn mặt, kim cương?
Ha hả!