Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 368
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:19:21
Lượt xem: 76
Lôi Tử: “Tôi không muốn nghe cô hát cái gì mà cảnh sát trưởng Mèo Đen nữa, cô đừng bày trò!”
Khúc Kha: “……”
Cô không phục: “Cảnh sát trưởng mèo đen thì làm sao? Rõ ràng rất hay cơ mà. Nào có ai như anh, được nghe hát mà không biết đường cảm ơn? Không phải ai tôi cũng hát cho nghe đâu. Anh còn dám nói tôi tửu lượng kém, kém đâu mà kém? Tôi có gây chuyện không? Tôi làm gì có, không chỉ không có mà còn hát cho mấy người nghe nâng cao tinh thần. A đúng, tôi còn kể chuyện ma cho mấy người nghe nữa. Vì phối hợp diễn xuất tôi còn mang thêm cả đạo cụ, có người nào say mà chú ý được những chuyện nhỏ như vậy không? Có không?”
Khúc Kha thật tức giận chỉ muốn xả hết ra ngoài.
Đôi mắt của cô trừng lớn, khuôn mặt càng tức tối!
“Anh rõ ràng nghe truyện ma đến vui sướng, xoay người liền trở mặt vô tình. Anh thật quá đáng!”
Lôi Tử: “Cô uống đến quỷ khóc sói gào còn không phải say rượu à?”
Khúc Kha: “Phi! Nhà mi mới quỷ khóc sói gào, tôi đây có lòng tốt hát cho anh nghe bài Cảnh sát trưởng mèo đen mà anh còn dám nói tôi quỷ khóc sói gào à? Sao anh lại là người không có lương tâm thế?”
Lôi Tử thật đúng là trước nay chưa thấy qua cô gái nào như vậy, quả thực thịnh khí lăng nhân.
(*) Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách". --- Thời Chiến Quốc, khi nước Tần xâm lấn nước Triệu, Triệu Thái Hậu lúc đó đan g chấp chính đã cử sứ giả sang cầu cứu nước Tề, nhưng nước Tề đặt ra điều kiện là phải đưa Trường An Quân - người con trai út của Triệu Thái Hậu sang làm con tin thì mới chịu cứu giúp. Các đại thần nước Triệu đều bày tỏ chấp nhận, nhưng dù họ khuyên thế thì Triệu Thái Hậu vẫn một mực không nghe. Về sau, lão thần Xúc Triết xin vào gặp Triệu Thái Hậu, Thái Hậu cho là ông già này lại đến khuyên mình đây nên nổi giận đùng đùng, khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía. Nhưng không ngờ Xúc Triết đi vào chẳng hề đả động gì đến việc con tin, mà chỉ hàn huyên với Thái Hậu về việc cửa việc nhà, nên cơn giận dữ của bà cũng dần dần lắng xuống. Xúc Triết thấy vậy mới xin với Thái Hậu cho phép thằng con trai út mình vào làm thị vệ trong cung, đồng thời mong Thái Hậu chăm nom giúp. Triệu Thái Hậu hỏi Xúc Triết phải chăng thương yêu người con trai út này nhất, đồng thời nói mình cũng thương yêu thằng con trai út nhất. Nhưng Xúc Triết lại kiên trì cho rằng Thái Hậu cưng yêu cô con gái hơn con trai út. Ông phân tích rằng: " Thái Hậu vì thương yêu con gái nhất nên mới gả con sang nước Yến, rồi ngày đêm cầu trời phù hộ cho con sinh hạ được cháu trai để kế vị ngôi vua nước Yến, đó cũng là vì Thái Hậu lo cho lợi ích lâu dài của con gái. Còn Trường An Quân thì sao? Mặc dù Thái Hậu đã ban cho con rất nhiều tiền của, nhưng lại không tạo cho con một cơ hội lập công vì nước, như vậy sau này làm sao có uy danh để trở thành ông vua một nước, vì Thái Hậu chưa từng nghĩ tới tiền đồ của Trường An Quân, nên thần mới dám nói Thái Hậu thương yêu cô con gái hơn con trai là thế". Thái Hậu cảm thấy lời nói của Xúc Triết rất có lý, bèn chấp nhận ý kiến của các đại thần tiễn Trường An Quân sang nước Tề làm con tin.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, nói: “Cảnh sát trưởng Mèo Đen của cô siêu siêu siêu khó nghe.”
Khúc Kha: “Anh nói bậy!”
Lôi Tử: “Nếu cô hát dễ nghe, Đỗ Tiểu Ngũ vì sao phải che kín lỗ tai? Túc Bạch vì sao phải giả chết?”
Khúc Kha: “Mới không có!”
Lôi Tử: “Có đó!!!”
Hai người trừng mắt lẫn nhau, hơn nửa ngày, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn thấy mẹ Vương đã khiếp sợ dại ra. Mà đàn em của Lôi Tử đến nước trà cũng phun hết giống như đồ ngốc.
Lôi Tử: “……”
Hắn ta một giây đã xấu hổ, nói thật, lần ấu trĩ như vậy cách đây tối thiểu 10 năm.
Lại có thể lâu hơn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-368.html.]
Hắn ta yên lặng nhìn trời., ngay sau đó nói: “Tôi không thèm nói mấy cái này với cô nữa.”
Khúc Kha: “Hừ.”
Đột nhiên, Lôi Tử nhìn cô vênh mặt liền bật cười. Hắn ta nói: “Tôi mẹ nó điên rồi mới cùng cô so đo mấy việc nhỏ này.”
Khúc Kha: “Người không muốn so đo là tôi mới đúng.”
Lôi Tử: “Cô thật là một người mâu thuẫn, thoạt nhìn rất có khí thế nhưng lại tính trẻ con.”
Khúc Kha: “Nào có.” Cô hòa hoãn một chút: “Bản thảo của tôi thật sự đều đã bị cầm đi hết. Chỗ tôi không có đâu. Nếu anh thấy hứng thú thì có thể qua bên xã báo ấy. Tôi biết có người đã lấy bản thảo tên đó xem trước rồi.”
Lôi Tử: “Được rồi.” Tầm mắt hắn ta chuyển khắp phòng: “So với lần trước tới tranh càng nhiều.”
Khúc Kha: “Đều do anh tôi vẽ.”
“Anh cô thật sự rất có thiên phú.” Lôi đội trưởng mỉm cười rồi lại nói: “Có lẽ đây là học từ trước?”
Hắn ta thử một câu.
Khúc Kha nghe ra hàm ý trong lời nói lại cố tình coi như không hiểu mà phụ họa nói: “Ừ thì cứ coi như đã học trước đó thì tôi vẫn thấy anh trai tôi rất có thiên phú. Tôi với em trai đều không sánh bằng.”
Ba người nhà cô phong cách rất rõ ràng.
Người này am hiểu cái gì thì gần như hai người còn lại sẽ không giỏi cái đó lắm.
Lôi đội trưởng: “Tôi đến đưa lễ vật cho cô.”
Khúc Kha: “????”
Rất nhanh cô đã lắc đầu: “Tôi không nhận đồ từ người lạ, chúng ta đến bạn bè còn chẳng phải nhỉ?”
Lôi Tử: “Có lẽ cô cảm thấy không phải nhưng tôi thì thấy chúng ta là bạn bè.” Hắn ta đặt cái hộp trên bàn: “Chút tâm ý của tôi, về sau không thiếu được lúc sẽ phải phiền đến cô. Cứ coi như tôi làm tốt quan hệ trước.”
Khúc Kha bật cười: “Tôi thì có chỗ nào giúp được anh? Anh đường đường là Tổng cảnh trưởng của phòng tuần bộ. Tôi chỉ là một nhân vật đáng thương viết chút đồ linh tinh kiếm vài đồng tiền lẻ. Anh thấy quan hệ của chúng ta ngang bằng nhau sao? Lại còn giúp anh nữa? Tôi không có khả năng đó.”
Lôi Tử nhướng mày đầy ẩn ý: “Có lẽ có thể đâu.”