Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 369
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:20:22
Lượt xem: 77
Hắn ta bật cười: “Tôi tin cô rất lợi hại.”
Khúc Kha: “Tôi một chút cũng không lợi hại.”
Lôi Tử: “Cho nên… cô lại muốn tranh cãi với tôi à?”
Khúc Kha nghĩ nghĩ rồi cũng bật cười. Cô nhìn cái hộp, thử đánh giá xem bên trong là cái gì rồi chân thành nói: “Cảm ơn anh vậy.”
Lôi Tử: “Không cần khách khí.” Hắn ta nhướng mày: “Nếu như có việc cần nhờ đến tôi thì cứ đến tìm. Cao tiểu thư có chuyện, tôi tự nhiên sẽ không chối từ.”
Khúc Kha: “Lời nói như vậy, Đỗ tiên sinh cũng nói qua.” Cô mỉm cười hỏi: “Ở trong lòng mấy người, tôi chỉ là một cô gái mềm yếu cần phải trợ giúp đến thế à?”
Lôi Tử: “Cô không phải như thế sao?”
Khúc Kha cười vô tội, nhẹ giọng: “Đúng là tôi như thế!”
Lôi Tử: “Ha hả.”
Cô rõ ràng nói mình phải nhưng hắn ta lại thấy không phải.
Hắn ta chỉ chỉ vào cái hộp trên bàn: “Nếu không biết, tôi sẽ tới dạy cô.”
Khúc Kha lập tức biết đó là gì, không thể không nói loại đồ này làm món phòng thân rất có ích. Những thời điểm quan trọng nó có thể phát huy được công dụng vô cùng lớn. Ánh mắt cô sáng lên, nói: “Vậy… cảm ơn anh! Tôi chắc sẽ không cần!”
Tuy nói không nhưng Khúc Kha rõ ràng rất hưng phấn.
Đó là điều đương nhiên. Cô là một người dân tuân thủ pháp luật, đột nhiên nắm trong tay loại đồ này dĩ nhiên phải vô cùng phấn khởi rồi.
Cô thậm chí không chờ Lôi Tử rời khỏi đã thò tay sờ sờ mặt ngoài của hộp, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lôi Tử, hỏi: “Tôi có thể mở ra nhìn một cái không?”
Lôi Tử: “Mời.”
Khúc Kha lập tức mở hộp ra, quả nhiên bên trong có một món vũ khí vô cùng tinh xảo. Cô hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt: “Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hàng thật đó!”
Cô cắn môi: “Cái này tặng cho tôi thật sao?”
Lôi Tử nhìn động tác của cô không còn chút thục nữ nào, trong lòng đối với cô lại có thêm chút phán đoán khác, bật cười: “Đúng vậy, tặng cho cô.”
Hắn ta nhận lấy, nhanh chóng lên đạn, động tác cực nhanh: “Cái này nếu muốn luyện tập cho tốt thì vẫn cần phải có thời gian. Cô cứ từ từ mà luyện. Nếu cần có người dạy thì cứ đến tìm tôi.”
Khúc Kha: “Cảm ơn a!”
Lôi Tử bật cười: “Xem ra lễ vật của tôi rất được thích.”
Khúc Kha: “Tôi cực kỳ thích. Có điều tôi không thể giúp anh gì được. Vô công bất thụ lộc, anh dù sao cũng phải nói cho tôi một câu rằng muốn tôi làm gì chứ. Nhưng tôi phải nói trước, tôi chỉ là một người bình thường. Anh bảo tôi viết văn viết tiểu thuyết còn được, nếu bảo tôi làm cái khác thì chưa chắc đâu nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-369.html.]
Lôi Tử: “Nhưng cô biết nhiều thứ.”
Khúc Kha: “Cho nên thế nào? Tôi viết những thứ đó xuống, anh thấy, người khác dĩ nhiên cũng thấy. Cũng không coi là thứ phức tạp gì, những cái tôi viết người khác cũng có thể viết.”
Lôi Tử: “Đỗ Bách Tề có thể thông qua việc xem trước bản thảo của cô mà xây dựng xưởng làm mì, cái tôi muốn cũng đơn giản như vậy. Cô biết đấy, bây giờ sức người không thiếu, thứ thiếu ở đây chính là kỹ thuật. Tuy cô đã đem kỹ thuật viết hết vào trong tiểu thuyết, người trong thiên hạ ai cũng biết nhưng có mấy người dám cùng Đỗ Bách Tề bàn việc làm ăn?”
Hắn ta mỉm cười, tới gần Khúc Kha, nghiêm túc hỏi: “Cô cảm thấy có mấy kẻ dám cùng ta tranh đoạt với tôi?”
Khúc Kha a một tiếng thật dài, ra bộ đã hiểu rõ. Cô nói: “Tôi đây đã hiểu.”
Lôi Tử: “Kỳ thật cô nhận lễ vật hay không, tôi đều sẽ tìm cô.”
Điểm này, Khúc Kha thừa hiểu. Cô bật cười: “Cho nên tôi không nói tôi không cần đó.”
Bởi vì biết nên cô mới không nói mình không nhận.
Khúc Kha: “Cô chờ tôi suy xét một chút.”
Lôi Tử: “Được.”
Tóm lại, mặc kệ những người khác nghĩ thế nào, Khúc Kha và Lôi Tử vẫn trò chuyện khá vui vẻ. Hai người thậm chí còn thấy quan hệ đột nhiên hòa hợp đến khó tin.
Lôi Tử: “Tôi còn mang cho cô một ít đồ bổ. Tuổi cô không lớn nhưng cũng cần bồi bổ mới được.”
Khúc Kha: “Cảm ơn nha.”
Lôi Tử cười: “Không cần khách khí.”
Tuy nói là tới làm khách nhưng sau khi nói xong chính sự, Lôi Tử không có ý định tiếp tục ở lại. Hắn ta đứng dậy: “Tôi thấy không còn sớm nữa, tôi không tiện ở chỗ cô lâu, miễn cho người khác lại hiểu lầm.”
Khúc Kha nhướng mày.
Lôi Tử: “Cửa nhà cô… bên ngoài có người đã đi qua đi lại mười mấy vòng rồi!” Hắn mỉm cười: “Nghe bước chân thực nhẹ, chắc là phụ nữ.”
Khúc Kha: “Tôi đây đã đoán ra là ai rồi, kẻ đầu óc không tốt.”
Lôi Tử đột nhiên cười: “Vậy coi như tình địch của cô à?”
Khúc Kha: “Anh thật thông minh.”
Cách nói chuyện của cô thật không giống như đang khen người khác.
Lôi Tử chẳng quan tâm mà nói thẳng: “Tôi thấy kia chắc là người cùng lứa với cô, phái nữ, lại còn không thích cô nữa.”
Khúc Kha: “Anh biết?”
Lôi Tử gật đầu: “Ghen ghét thôi, giống như tôi vĩnh viễn không có khả năng trở thành bạn bè tốt của Đỗ Bách Tề ấy.”