Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 394
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:30:05
Lượt xem: 85
“Cô nàng chỉ được đọc một vài quyển sách dành cho nữ giới, những kiến thức bây giờ có được đều không phải từ trường học dạy dỗ. Chắc hẳn đến từ công lao từ cha mẹ cô ấy. Có thể thấy được cha cô ấy là người đại tài. Thật đáng thương cho tôi, tôi vậy mà lại bỏ qua một mỏ vàng chưa khai quật như thế. Nếu may mắn được một nhân tài bậc này hỗ trợ, chắc chắn cuộc đời tôi sẽ tiến lên một bước dài. Chỉ tiếc giờ người đã không còn nữa, nói mấy chuyện này đều vô dụng.”
Thẩm Hoài thật sự vô cùng đau đớn, loại người “mến tài” khi gặp trường hợp này luôn thấy phiền muộn.
“Giờ cậu nói cái đó cũng vô dụng.” Đỗ Bách Tề liếc hắn ta một cái.
Thẩm Hoài: “Tôi biết chứ nhưng vẫn không chịu nổi sự đau đớn này. Tôi không hiểu, rõ ràng anh ta lợi hại như thế, vậy sao vẫn luôn không hiển lộ trước người đời, bên ngoài chỉ nghe anh ta có thanh danh phá của, toàn mua chút đồ cổ, tranh cổ giả, bị người ta lừa này nọ… Ai mà nghĩ được người thế này lại tài hoa đến thế? Tôi đúng là đã nhìn lầm!”
Đỗ Bách Tề: “Cậu biết được những đồ anh ta mua đều là đồ giả? Có lẽ người ta dùng thanh danh mua đồ giả để che giấu mua đồ cổ thật thì sao?”
Thẩm Hoài: “……”
Mãi sau hắn ta mới thở dài một tiếng: “Thật với giả giờ còn ích gì nữa? Anh ta nhất định không thể ngờ bản thân c.h.ế.t sớm. Cô em gái lại là kẻ vừa ngu dốt vừa có lòng lang dạ sói. có điều những gì mà anh ta trải qua đã cho tôi một cái đánh thức tỉnh.”
“Phải nhìn rõ những người bên cạnh mình?”
Thẩm Hoài lắc đầu: “Không phải, là nhắc nhở cho tôi, đem cá cho người ta không bằng dạy người ta cách bắt cá. Nếu tôi muốn tương lai con trai mình không cần tôi phải lo lắng thì phải dạy cho nó nhiều thứ có ích chứ không phải cố gắng tiết kiệm cho nó bao nhiêu tiền.”
Những lời này không sai, mấy bị lão đại bắt đầu túm tụm lại với nhau thảo luận.
Họ thảo luận với nhau mà không chú ý bên ngoài có một Tiểu Bắc đang ngồi ở bên cạnh cầu thang tầng 3, yên yên tĩnh tĩnh lắng nghe. Cũng không biết qua bao lâu, cu cậu mới xoa xoa chân mình, bình bịch mà chạy về nhà. Lúc này Tiểu Đông còn đang vẽ tranh cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo: “Mau đến đây.”
Tiểu Bắc cười tủm tỉm: “Vâng.”
Cuộc sống sinh hoạt của Khúc Kha nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Cô đã có một thời gian không đến nhà ga bên cạnh lấy tiền nhuận bút, cô đành tự hóa trang cho mình một chút rồi cầm 'giấy chứng nhận' bước ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-394.html.]
Trong túi của cô ngoài giấy chứng nhận còn có thêm bản thảo lần này. Cốt truyện trước đó mà Khúc Kha viết đã nói qua về bắt cóc, hành vi 'nho nhỏ' của đám ăn cướp. Lần này cô lại tiếp tục cốt truyện trước đó.
Tức là cô đã liên tiếp viết về việc bắt cóc đến hai lần.
Lần này cô ngụ ý không phải những hành vi nho nhỏ nữa mà lên án những kẻ lòng mua dạ thú rõ như ban ngày này.
Thật ra lúc Khúc Kha đặt bút viết đã có tâm lý không thể đăng hết ra được. Không ngờ dù chậm mất 3 ngày nhưng nội dung vẫn được đăng lên báo. Khúc Kha mơ hồ cảm thấy có lẽ đây là lần cuối cùng cô đi lấy tiền nhuận bút cho bộ tiểu thuyết này.
Cô nếu cứ vẫn luôn viết tiểu thuyết thì tiền nhuận bút này có thể sẽ không lấy được. Ai bảo đối với những chuyện lấy tiền trên sinh mạng, Khúc Kha vô cùng nhạy bén.
Khúc Kha ra khỏi nhà lập tức đi vào một ngõ nhỏ không người, khoác chiếc áo ngoài lên, sau đó lại trùm đầu tóc, đeo thêm b.í.m tóc giả bên ngoài khăn quàng cổ, nhìn vào có vẻ cải trang khá ổn.
Khúc Kha đi bộ qua hai con phố, ra khỏi Tô Giới Anh, cô không lên xe điện mà đi thêm một đoạn không xa lắm, ngăn một chiếc xe kéo lại rồi bước lên. Nghe Túc Bạch nói ngoài cửa có người nào đó do Lôi Tử sắp xếp, cũng không biết định làm gì. Cũng may họ đến muộn, Khúc Kha lại ra ngoài sớm nên không cần lo lắng.
Giờ đi lấy tiền nhuận bút so với lần đầu tiên đã khác nhau. Dù sao văn phong hiện tại của cô cay độc hơn trước rất nhiều, chắc hẳn sẽ có không ít kẻ nhìn chằm chằm vào cô.
Khúc Kha biết nhưng vẫn muốn đi một lần, không hẳn vì lấy tiền, khoản tiền này có lấy được hay không cũng không quan trọng như vậy.
Cô đi chủ yếu là muốn biết bên kia có ai nhìn chằm chằm hay không.
Nếu như có, tức là tiểu thuyết của cô đã vượt rào, sau này cô nên hoàn toàn 'biến mất', đồng thời ẩn núp thân phận càng sâu mới tốt.
Nếu như không có ai, tức là giới hạn này vẫn ổn, có thể tiếp tục viết quá thêm một chút nữa.
Đây chính là ý tưởng của Khúc Kha.
Khúc Kha ngồi lên xe kéo, chẳng bao lâu xe đã tới nhà ga, cô xuống xe rồi trả tiền cho người kéo xe. Cũng khá may, xung quanh ga tàu hỏa có rất nhiều chỗ bán đồ ăn, người đến người đi ồn ào náo nhiệt, đông đúc vô cùng.
Khúc Kha lượn hai vòng ở xung quanh giả bộ bản thân là một bà thím đang muốn mua đồ ăn.