Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:30:59
Lượt xem: 60
Khúc Kha đi đến bờ sông, lúc này nước sông lại thấu xương. Khúc Kha hơi co rúm người lại rồi vẫn tiếp tục vốc nước lên, rửa sạch mặt. Cô nhanh chóng biến thân từ một phụ nữ trung niên hành thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.
Khúc Kha lên xe, Túc Bạch vẫn không nhúc nhích, anh dựa người vào thân cây, nhìn về phía xa xa, cũng không biết đã nghĩ cái gì.
Khúc Kha mở túi ra xem, chẳng biết Túc Bạch mua những gì mà được một túi siêu to khổng lồ thế này. Cũng thật mất công cho anh, còn cố tình đặt xà phòng thơm phía trên cùng, bằng không cũng chẳng dễ lấy. Cô cứ thế lật tới lật lui cái túi.
Vừa lật, Khúc Kha đã bật cười, con người Túc Bạch đúng là rất tri kỷ. Trong trong ngoài ngoài, anh đều tính toán chuẩn bị đầy đủ cả, một chút cũng không thiếu.
Này thì một chiếc áo khoác vải nỉ màu vàng bò Tây tạng, này thì một chiếc áo từ lông tơ cừu màu trắng gạo nếp lại phối với một chiếc váy dài vải nỉ. Cô tiếp tục lật xuống, còn thấy thêm một đôi giày cổ thấp bằng lông cùng màu với bộ quần áo. Cô không chút do dự, lập tức đổi đồ, mặc xong quần áo. Khúc Kha tiếp tục đi giày.
Trong nháy mắt cô đã hóa thân thành girl tinh xảo.
Khúc Kha đang định cho hết quần áo vừa thay gấp lại vào túi thì lại thấy một lọ kem dưỡng da nằm ở dưới cùng. Khúc nhìn lọ kem dưỡng da mà bật cười.
Cô lấy hộp kem ra, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Túc Bạch đang đứng, thân hình anh đứng thẳng như một cây tùng bách, cơ thể không nhúc nhích.
Khúc Kha vặn nắp hộp, thoa một lớp mỏng lên mặt và tay. Không biết vì sao mà cô không còn nghĩ đến cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương từ nước sông nữa. Cô chỉ còn nhớ rõ mùi hương nồng nàn từ kem dưỡng da mà Túc Bạch mua.
Túc Bạch đứng bên cạnh cách xe không xa, cũng không biết Khúc Kha đã thay xong đồ chưa, cô to gan lớn mật thế nào giờ anh đã được chiêm ngưỡng qua. Có điều cô như vậy cũng chẳng ngoài ý muốn. Hình như cô làm gì cũng không khiến anh thấy lạ.
Nghĩ đến bộ dạng chật vật chạy trốn kia, Túc Bạch nhếch khóe miệng, trên gương mặt mang theo chút ý cười. Anh biết không nên cười nhưng vẫn không khống chế được bản thân.
Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng bước chân rón ra rón rén rất nhẹ, Túc Bạch biết cô đang đến gần, dù cô đã cố gắng thả nhẹ động tác tối đa nhưng vẫn có thể nghe được. Túc Bạch cố tình giả bộ như không nghe thấy, anh đứng yên chờ cô đến gần.
Khúc Kha đột nhiên vỗ lên vai anh: “Hù!”
Túc Bạch chậm rãi quay đầu, Khúc Kha cười tủm tỉm: “Sợ hông?”
Khúc Kha đắc ý cười ha ha.
Túc Bạch nhìn gương mặt tươi cười của cô, gật đầu: “Ừ, làm anh sợ chết.”
Khúc Kha: “……”
Cô sâu kín: “Anh chẳng có bộ dạng hoảng sợ gì cả.”
Túc Bạch vẫn giữ bình tĩnh: “Con người anh trước nay luôn không thể hiện cảm xúc trên mặt, lần này quả thực đã bị dọa.”
Khúc Kha lập tức cười tủm tỉm, vui vẻ nói: “Không cùng anh nói cái này nữa. Anh nhìn đi, em có đẹp không?” Cô kéo kéo làn váy, ở trước mặt Túc Bạch xoay một vòng: “Em mặc bộ này đẹp nhỉ? Ha? Đẹp không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-397.html.]
Cô cực kỳ muốn nhận được lời tán dương ngay lúc này.
Túc Bạch nhìn ánh mắt chờ mong của cô, mỉm cười: “Ừ, đẹp.”
Khúc Kha lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực: “Đó là đương nhiên, em là tiểu tiên nữ đẹp nhất chốn này.”
Túc Bạch: “…… Tiên nữ hơi thích khoác lác nhỉ?”
Khúc Kha hừ một tiếng: “Mới không phải, em khoác lác khi nào? Em có xấu không? Anh không phải đã công nhận em đẹp đấy thôi?”
Túc Bạch bật cười, anh nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ đầu Khúc Kha: “Đi, chúng ta trở về đi.”
Khúc Kha nhìn theo bóng dáng anh, nhướng mày, lập tức đuổi kịp: “Giữa trưa em mời anh ăn cơm nhé? Hôm nay em mới lấy được tiền nhuận bút.”
Túc Bạch ừ một tiếng nhỏ gần như không nghe được, sau đó nói: “Được.”
Khúc Kha cong khóe miệng, cô đem tất cả đồ của mình nhét vào túi ném về phía ghế sau còn bản thân thì trèo lên ghế phụ ngồi yên ở đó. Cô nói: “Lúc này người khác nhìn thấy em cũng không nhận ra được.”
Nói đến cái này, Khúc Kha tò mò nghiêng mắt nhìn: “Vì sao anh có thể nhận ra em?”
Túc Bạch nghi ngờ nhìn cô: “Chúng ta thường xuyên gặp mặt, sao anh không nhận không ra em được?”
Lời này thật khiến Khúc Kha không biết trả lời như thế nào. Cô do dự một chút mới đáp: “Em cho rằng mình ngụy trang đỉnh lắm.”
Túc Bạch không lên xe mà dựa vào cạnh xe, anh cực kỳ nghiêm túc nói: “Mặc kệ em có bộ dáng gì, anh đều có thể nhận ra.”
Khúc Kha nhìn Túc Bạch không nhúc nhích, một chiếc lá cây khô vàng rơi trên bả vai Túc Bạch, Khúc Kha nghiêng người về phía trước duỗi tay phủi chiếc lá xuống.
Khóe miệng Túc Bạch cong lên, thuận thế lên xe, anh nói: “Đừng lo lắng, em ngụy trang rất giỏi. Anh nghĩ nếu là người khác chắc hẳn sẽ không nhận ra đâu.”
Khúc Kha: “Cho nên anh không phải người bình thường?”
Túc Bạch gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh không phải người bình thường.” Anh liếc mắt nhìn về phía giấy chứng nhận nhăn bèo nhèo nói: “Cái này trả em.”
Khúc Kha cầm lại, mở ra rồi ngẩng đầu hỏi: “Anh có diêm không?”
Túc Bạch không hút thuốc lá, chẳng qua lúc anh vừa xuống xe tử có lấy từ trong rương một hộp diêm, Khúc Kha xe đôi tờ giấy, bật lửa đốt: “Về sau sẽ không có số tiền này nữa rồi.”
Túc Bạch không nhịn được lại duỗi tay xoa nhẹ đầu cô một cái, nghiêm túc nói: “Sau này em đừng làm chuyện ham tiền tài như này nữa.”
Khúc Kha: “Biết biết.” Cô cảm khái: “Em thật quá khó khăn.”