Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:28:32
Lượt xem: 85
Sau khi một nhà bà Bàng dọn qua, khu nhà bọn cô bên này càng thêm náo nhiệt vài phần.
Lúc này đây, Lam tiểu thư cũng không giấu giếm nữa mà trực tiếp để hết đồ đạc vải vóc ở nhà mình, bà Bàng mỗi ngày đều cầm theo vải xuống tầng cùng nhau may vá quần áo, nói vài câu chuyện thường ngày, vừa có thể kiếm tiền vừa g.i.ế.c thời gian.
Thỉnh thoảng Khúc Kha cũng qua, mỗi tội cô có việc của mình nên không sang chơi nhiều lắm.
Khoảng thời gian này, Khúc Kha rốt cuộc cũng kết thúc bộ . Kết cục của câu chuyện là nam chính trị hết bệnh. Nhà y cũng từ dòng dõi thư hương chuyển mình thành phú khả địch quốc. Y cuối cùng cũng có thể đối mặt với sự thật vị hôn thê của mình đã chết.
Lúc y phát bệnh nói đủ lời lung tung, chỉ có vị hôn thê luôn bên cạnh y. Thiếu nữ này tài hoa hơn người, lại chính bởi vì tài hoa quá nên bị người ta mơ ước, tuổi còn trẻ đã sớm điêu linh.
Y tán hết toàn bộ gia tài để trợ giúp vô số người. Kết cục như vậy trong mắt nhiều người không được coi như viên mãn. Tán hết toàn bộ tài sản, người thương yêu đã mất, vậy thì được coi là kết cục viên mãn cái gì?
Thế nhưng theo một ý nghĩa khác thì đối với y đó lại là viên mãn. Bởi vì nam chính này cả một đường từ đầu cho đến cuối quyển sách đều làm được quá nhiều chuyện tốt. Rất nhiều người nhờ có sự xuất hiện của y mới có cơ hội sống.
Tiểu thuyết miêu tả tuổi già của y khá chi tiết, y không phát bệnh c.h.ế.t mà cứ như hiện thực đã kết thúc cuộc đời y. Nơi y từng sinh sống dần dần trở thành quốc phú dân cường, an khang hỉ nhạc.
(*) Quốc phú dân cường, an khang hỉ nhạc: Dân giàu nước mạnh, cuộc sống an khang vui vẻ.
Giờ đây y bỗng quay đầu lại, hình như gặp được vị hôn thê vừa là thầy vừa là bạn đã dạy y vô số tri thức kia. Cô ấy tuy đã c.h.ế.t nhưng vẫn luôn sống trong lòng y.
Cả đời này, y không cưới bất cứ ai.
Khúc Kha kết thúc câu chuyện ở đó, Trần biên tập cảm thán từ tận đáy lòng: “Câu chuyện này kết hay thật.”
Từ đầu tới cuối câu chuyện đều vô cùng có ý nghĩa.
Tiểu thuyết này quả thực xứng với tên gọi . Không chỉ có người ngoài mà chính Trần biên tập cũng học được rất nhiều thứ từ đây. Ông đã là người đến 40 tuổi rồi mà cũng không dám nói bản thân tài hoa hơn, có thể làm tốt hơn so với Khúc Kha.
Ông cảm khái: “Câu chuyện này kết thúc, không biết bao nhiêu người sẽ phải buồn thương mất mát nữa.”
Khúc Kha mỉm cười: “Cháu mặc kệ người khác có đau lòng mất mát hay không nhưng chú phải cho cháu nghỉ ngơi thật tốt một thời gian nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-413.html.]
Mấy năm nay, cô vẫn luôn rất bận rộn.
Trần biên tập là một giây liền trở nên vô cùng rối rắm làm cho Khúc Kha cười ha ha.
Trần biên tập nhìn ra cô không phải một người tích cực, nói: “Xã báo bọn chú có cháu thật quá may mắn.” Ông mỉm cười: “Nếu chiếu theo ý của xã báo bọn chú thì chỉ hận một năm 365 ngày cháu đều làm việc không ngơi nghỉ. Còn bản thân làm biên tập của cháu, chú biết cháu mệt mỏi vất vả như thế nào. Quyền tiểu thuyết này cháu cũng đã viết rất lâu rồi, nếu cháu muốn nghỉ ngơi thật tốt một thời gian thì chú sẽ cố gắng giúp đỡ. Dù sao nghỉ ngơi tốt mới có thể có sức viết ra những bộ truyện càng hay hơn.”
Khúc Kha: “Vậy cũng đúng là tốt thật.”
Trần biên tập vội bổ sung: “Thế cháu cũng đừng nghỉ ngơi lâu quá đó.”
Khúc Kha bật cười, nói: “Cháu vẫn luôn biểu hiện tốt đấy chứ nhỉ?”
Trần biên tập: “Cực kỳ tốt.” Ông cảm khái: “Cháu đọc rồi chứ?”
Khúc Kha cảm khái: “Mọi người gần đây hình như đều thích đề cập đến bộ tiểu thuyết này thì phải? Mấy hôm trước hàng xóm tầng trên nhà cháu còn hỏi tại sao không đăng tiếp đấy.”
Trong lời nói của cô mang theo vài phần ý thử thăm dò.
Trần biên tập lại không phát hiện ra, nói: “Bộ này vốn cũng đã kết thúc rồi, một khoảng thời gian khá lâu trước đó xả báo đã lấy được bản thảo mới nhất. Có điều nghe nói bởi vì kết cục quá mức kinh bạo nên họ phải mở họp nhiều lần, vẫn cứ do dự không quyết có đăng hay không đăng.”
Khúc Kha “…… A!”
Cô cười như không cười: “Cho nên xã báo quyết định không thể đăng?”
Trần biên tập lắc đầu, nói: “Chú nghe được tin bảo là… muốn đăng.”
Khúc Kha: “A?”
Trần biên tập: “Bọn họ vốn muốn tìm tác giả sửa chữa lại chương cuối cùng này sau đó đăng lên báo. Thế nhưng mãi mà không liên hệ được với tác giả. Bộ này đã dừng lâu như vậy quả thật do không có cách nào. Có người còn đưa ra ý kiến đổi người khác viết kết cục, để cho kết thúc trở thành đoàn viên là được. Ấy thế mà lại bị phủ quyết hết. Xã báo cũng không phải không có ai, không phải chỉ có một ý kiến duy nhất như vậy.Nnghe nói có một nhóm kiên quyết muốn dựa theo nội dung bản thảo để đăng tải lên báo. Họ cho rằng quyển sách này được viết bởi tác giả đã biết nội tình bên trong phòng tuần bộ. Người ta đã mạo hiểm viết thành sách, chắc chắn không muốn tâm huyết của mình bị chà đạp như vậy. họ muốn kiên trì giương cao lá cờ chính nghĩa đăng tải lên báo”
Khúc Kha: “Vậy thì cũng có thấy được đâu.”