Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 437
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:42:45
Lượt xem: 56
“Anh, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à? Anh đừng làm em sợ! Làm sao vậy?” Tiểu Bắc bị dọa đến giọng nói cũng thay đổi, anh nhóc khi nào bị như vậy đâu?
Tiểu Đông thở hổn hển vẫy vẫy tay, chẳng bao lâu đã lắc đầu nói: “Anh…… Không có việc gì.”
Tiểu Bảo cũng ngồi xổm một bên, hai thiếu niên đều vô cùng lo lắng.
“Anh như vậy không được đâu, để em đi tìm bác sĩ……” Tiểu Bắc lập tức kéo cửa nhưng Tiểu Đông đè lại nhóc: “Không cần.”
Cậu nghiêm túc: “Thật không cần đâu.” Cậu lúc này đã có vài phần bình tĩnh trở lại, cậu lại thở hổn hển một hơi: “Anh gặp phải Bạch Sí Tuyên.”
Vừa nghe nói vậy, Tiểu Bắc lập tức mở to hai mắt nhìn, cu cậu nói: “Anh ta nhận ra anh?”
Tiểu Đông gật đầu rồi rất nhanh đã lắc đầu: “Cũng không hẳn, anh ta chắc…… Nửa tin nửa ngờ?” Tiểu Đông thận trọng nói: “Anh giả bộ làm người bình thường, cố gắng giữ trạng thái bình thường rồi giả vờ như mình không phải Khúc Tri Thư, chắc hẳn anh ta đã bị anh đánh lừa cho qua rồi.”
Cậu đã dùng sức rất lớn, rất rất lớn. Trong lòng cũng vô cùng hoảng hốt, bản thân cậu vừa biết mình nhất định phải thành công, em gái còn chuyện lớn chưa làm xong. Cậu không thể trở thành một đứa kéo chân sau được. Cho nên cậu phải biểu hiện cho thật tốt.
Tiểu Bắc cùng Tiểu Bảo hai người đỡ Tiểu Đông lên, ngồi xuống ghế sô pha, Tiểu Bắc dùng khăn tay vội vã lau mồ hôi cho Tiểu Đông: “Anh không phải sợ, có bọn em ở đây.”
Mỗi lúc thế này Tiểu Bắc đều tự hận bản thân vì sao lại trưởng thành chậm như vậy, Nếu cu cậu có thể lớn nhanh hơn một chút, lớn lên sớm hơn một chút có phải sẽ chia sẻ, trợ giúp việc trong nhà mà không phải làm cho anh chị khó xử đến thế.
Tiểu Bắc nhẹ nhàng theo phía sau lưng Tiểu Đông, nói: “Anh đã làm rất tốt rồi.”
Tiểu Đông cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi anh thật ra vô cùng lo lắng, cực kỳ lo lắng nhưng anh biết mình không thể hoảng được. Thế là anh bắt chước bộ dạng công tử có tiền trong phim.” Đôi mắt mở lớn hơn, trong vui vẻ lộ ra một chút kiêu ngạo: “Anh cũng cảm thấy anh biểu hiện rất cừ.”
Tiểu Bắc cho Tiểu Bảo một ánh mắt, cậu chàng lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Tiểu Bắc nắm lấy tay Tiểu Đông: “Anh trai em đương nhiên không gì không làm được.”
Tiểu Đông hớn hở: “Anh xem nhiều phim vầy, cuối cùng cũng có tác dụng.”
Nói đến xem nhiều phim, quả thật ít có người so được với bọn cậu. Phim hay hay dở, phim bán vé đắt khách hay không, họ gần như đều đã xem cả, số lượng nhiều không đếm hết. Phàm nhắc đến một vài chi tiết, bọn cậu đều có thể kể ra đại khái nội dung.
Bởi vì đây là công việc của Khúc Kha, anh em bọn cậu cũng phối hợp với cô.
Bây giờ xem ra việc đi xem phim này cũng không phải xem không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-437.html.]
Lại còn được việc.
Rất được việc ấy chứ.
Tiểu Đông cười tủm tỉm: “Anh biểu diễn siêu đỉnh.”
Vừa nói xong đã thấy Tiểu Bảo đưa Tiểu Khương vào phòng, vừa vào Tiểu Bảo đã dựng một ngón tay cái với Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc nhận được ám chỉ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy cu cậu thấy anh trai mình chắc hẳn sẽ không để lộ, bản thân Tiểu Bắc cũng tin tưởng anh trai nhưng có một số việc không thể không phòng bị được. Cũng may bọn cậu đã cùng Tiểu Khương xác nhận lại những lời Tiểu Đông nói hẳn không bị lộ. Chính vì như vậy mà Tiểu Bắc mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu nhóc xác nhận Tiểu Đông không có việc gì, cũng xác nhận anh trai không bị lộ liền lộ ra một nụ cười lạnh: “Tên chó Bạch Sí Tuyên kia cho rằng mình là ai? Lại còn dám bắt nạt anh em, giờ thì thế nào? Em thấy anh ta chán sống rồi.”
Tiểu Bảo nhìn cu cậu như thế bèn nói thẳng: “Nếu không… chúng ta cho anh ta một trận?”
Tiểu Bắc còn chưa nói thì Tiểu Đông đã lập tức phản bác: “Không được, em gái còn có tính toán khác, chúng ta không thể gây chuyện, miễn rước lấy phiền toái.”
Cậu còn vô cùng nghiêm túc: “Phải bình tĩnh.”
Tiểu Bắc nhấp môi: “Chị em đã về chưa ạ?”
Tiểu Khương lắc đầu: “Còn chưa.”
Tiểu Bắc quyết đoán: “Vậy chờ một chút! Chờ chị em về lại nói.” Cu cậu xoa xoa tay, ánh mắt thâm thúy hơn: “Thêm chút thời gian cũng chẳng sao.”
Nói đến cũng thật khéo, mấy cậu trai đang nói chuyện bên này thì nghe thấy tiếng đập cửa vang lên. Tiểu Khương đứng gần cửa nhất bèn mở cửa ra, vừa mở cửa đã thấy Khúc Kha đứng bên ngoài, hắn khách khí nhường một bước. Khúc Kha cầm mấy cái túi trên tay bước vào, nói: “Em mua cho mọi người chút đồ ngon…… Xảy ra chuyện gì thế?”
Rốt cuộc là người một nhà, chỉ liếc mắt một cái, Khúc Kha đã nhìn ra có gì đó không đúng rồi.
“Ai gây chuyện với mọi người?”
Khúc Kha vừa quay về, Tiểu Đông và Tiểu Bắc phảng phất như tìm được chỗ dựa. Tiểu Đông vội vàng đem chuyện vừa rồi miêu tả lại một lần rồi mở to mắt trông mong nhìn em gái mình, nói: “Anh làm có được không?”
Khúc Kha cười, giơ ngón tay cái lên: “Siêu đỉnh!” Rồi cô hỏi gấp: “Bạch Sí Tuyên còn ở dưới tầng không?”
Hai người Tiểu Đông Tiểu Bắc dĩ nhiên không biết, trái lại Tiểu Khương gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ còn chưa rời khỏi.”
Mọi người đều đã lên tầng nhưng hắn lập tức nhờ mấy đồng nghiệp khác đi xuống nhìn chằm chằm tên kia.