Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 453
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:07:56
Lượt xem: 58
Túc Bạch: “Trước kia anh cũng cẩn thận, chỉ là không dám lau cho em.”
Khúc Kha xuy một tiếng, có điều nhìn biểu tình liền biết cô căn bản không phải không vui, ngược lại còn cười tủm tỉm.
Khúc Kha tâm tình tốt, Túc Bạch tâm tình tự nhiên cũng tốt.
Mắt thấy Khúc Kha ăn xong rồi, anh đẩy nhanh động tác hơn.
Khúc Kha: “Không vội, anh ăn từ từ, còn kịp mà.”
Cần bao nhiêu thời gian, tóm lại cô cũng đã tính toán trước.
Cô thong thả ung dung hỏi: “Buổi sáng anh dậy sớm như vậy, sao không ăn cơm trước?”
Túc Bạch: “Chờ em! Sợ em ăn cơm một mình buồn.”
Túc Bạch không phải người biết nói lời ngon tiếng ngọt. Thế nhưng mỗi lời nói ra lại có thể dễ dàng bắt lấy trái tim của Khúc Kha. Quả nhiên, khóe miệng cô đã lập tức cong lên, cười khanh khách.
Khúc Kha: “Vậy anh dậy sớm như vậy làm gì?”
Túc Bạch: “Không làm gì, đi lung tung thôi?” Lời nói là như thế nhưng anh lại bổ sung: “Anh đã hỏi thăm một chút mới biết tối hôm qua Bạch Sí Tuyên được người ta gọi xe kéo đưa đến bệnh viện rồi. Thương thế của gã có vẻ nghiêm trọng nhưng không thương tổn đến gân cốt, lại cứu chữa kịp thời nên chỉ cần chăm sóc khoảng 3-4 tháng là ổn.”
Khúc Kha a một tiếng: “Được rồi.”
Túc Bạch cười: “Em cũng không tính để gã chết.”
Khúc Kha thành thật gật đầu, cô nói: “Gã rất thiếu đạo đức lại thường xuyên giở trò hại bọn em. Ví dụ như ngày tuyết rơi lớn lại sắp xếp bắt bọn em đi lau cửa cổng, rồi còn cố ý ám chỉ mấy gã sai vặt bắt bọn em làm việc nặng, đã thế còn thả đất cát bẩn thỉu vào trong hộp cơm đã đông lạnh thành đá của bọn em nữa chứ………”
Nói tới đây, Khúc Kha cảm khái: “Em vẫn tưởng rằng bản thân đã quên mất nhưng từng chuyện từng chuyện một lại không thể quên đi. Có điều dù gã ta là người ghê tởm như thế, làm những chuyện thương thiên hạ lý như vậy nhưng cũng không đến mức phải chết. Con người gã em đã sớm nhìn thấu rồi, những chuyện đáng sợ hơn gã không dám làm đâu. Đánh cho gã một trận cũng đủ để bọn em hả giận rồi.”
Túc Bạch gật đầu, cười cười, anh duỗi tay xoa đầu Khúc Kha: “Anh biết ngay em là cô gái mềm lòng mà.”
Mềm lòng sao?
Khúc Kha cũng không biết thật.
Hiện thực cũng không phải tiểu thuyết. Nếu thực sự là một người lớn lên trong thời đại hòa bình mà nói lấy mạng người ta thì không còn là hiện thực nữa. Trên tâm lý khó có thể qua được điểm mấu chốt này. Nếu đó là người cực kỳ ác, ví như Lão Vương đầu trọc, Khúc Kha thấy mình chắc sẽ xuống tay được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-453.html.]
Ngược lại Bạch Sí Tuyên, gã Bạch Sí Tuyên này nhằm vào bọn cu thật đấy nhưng vẫn chưa đến nỗi đáng chết.
Khúc Kha: “Tối nay anh tính làm chúng hôn mê thế nào?”
Túc Bạch: “Cho bọn chúng chút lợi đi.”
Khúc Kha: “A?”
Túc Bạch: “Anh buổi sáng đã sắp xếp mua một con heo, đêm nay cho bọn chúng ngoài ý muốn nhặt chút lợi.”
Khúc Kha hiểu ý Túc Bạch, gật đầu nói: “Em thấy được đấy.”
Bọn cô quay trở lại Phụng Thiên vốn đã rất vội nên không thể chậm trễ thêm nữa. Khúc Kha và Túc Bạch nhanh chóng tới cửa hàng hương khói. Cả hai nghiêm túc làm việc. Ông chủ cửa hàng đứng một bên xem vừa làm trợ thủ vừa nhớ lại từng bước mà bọn cô thực hiện.
Ông hiểu người ta không có thời gian mỗi ngày tớ dạy ông làm từng bước từng bước thế này thế kia.
Có điều như vậy thôi ông cũng thấy rất đáng giá rồi.
Dù sao đây cũng là việc có thể kiếm tiền.
Mỗi tội thật khó có thể tưởng tượng rằng một thiếu nữ mà có thể làm được đến vậy.
Quả nhiên đúng như trong kế hoạch của Khúc Kha, tới chạng vạng bọn cô đã xong hết mọi việc, sắp xếp xe mang hết đồ đã làm đi. Trước khi Khúc Kha rời đi bỗng nhìn thoáng qua sấp tiền giấy màu vàng để một bên, đột nhiên nói: “Để cho em một ít.”
Cô lại mua một ít đặt trên xe, lúc này mới nghênh ngang mà đi.
Túc Bạch: “Làm gì?”
Khúc Kha mỉm cười: “Giả quỷ.”
Túc Bạch: “???”
Khúc Kha: “Hù dọa, hù dọa bọn chúng chơi!”
Lời như vậy cũng không sai nhưng Túc Bạch lại không cho rằng như thế. Chẳng qua con người anh luôn hiểu Khúc Kha không muốn nói thì anh sẽ không truy hỏi nhiều hơn.
Sau khi nói giỡn một lúc, cuối cùng Khúc Kha cũng nghiêm túc giải thích: “Bọn chúng có khoảng gần 30 người, chúng ta cũng không thể đem tất cả g.i.ế.c hết được đúng không? Lại nói, có khả năng một số trong đó tội chưa đến mức đáng chết. Chúng ta làm như vậy thì có khác gì với bọn chúng? Cho nên em nghĩ chỉ cần cho bọn chúng biết sự lợi hại của em, lấy phương thức giả thần giả quỷ để hù dọa bọn chúng một chút là được. Kể cả không khiến bọn chúng hoàn toàn cải tà quy chính cũng dọa cho bọn chúng sợ mất mật rồi không dám làm chuyện xấu nữa, đám ô hợp này tan rã. Như vậy là đủ.”
Túc Bạch gật đầu: “Em nói có lý.”