Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 459
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:21:35
Lượt xem: 62
Cô tiếp tục nhẹ giọng nói: “Cháu vốn vẫn còn nghĩ rằng phải nhớ đến tình cô cháu mà thả cho cô một con đường sống. Thế nhưng cô lại không chịu. Cô không chịu hối cải. Vậy nếu như thế…. Cô liền c.h.ế.t đi thôi. Dù sao cô cũng nói phải chăm sóc bọn cháu cơ mà, không bằng cô đến bên cháu mà chăm sóc này!”
Khúc thị đột nhiên cũng bị một sợi dây thừng cuốn lấy, mụ cảm giác được dây thép này rất nhỏ, vội kêu: “Cháu tha cho cô, cháu tha cho cô đi……”
Khúc Kha: “Cô muốn hại cháu, cháu có thể bỏ qua cho toàn bộ, thế nhưng mấy năm nay cô lại làm biết bao nhiêu chuyện xấu? Bây giờ chỉ là gieo gió gặt bão thôi!”
Khúc thị cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn, mụ nhìn Khúc Kha lại chỉ thấy hơi thở càng đứt đoạn, cứ như một phút một giây sống không bằng chết, mụ sắp c.h.ế.t rồi, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.……
Khúc Kha làm bộ xem quyển vở vô hình trên tay: “Cô cũng giống như những người phụ nữ khác bị bán vào hồng phòng chịu khổ, thế nhưng cô lại cùng bọn chúng tự lấy mình ra làm mồi lừa khách buôn từ nơi khác đến, hại tính mệnh người ta rồi lại còn cướp tiền……”
Khúc Kha dịu dàng: “Nếu như cô sát hại là người xấu, cháu còn có thể thả cho cô một con đường sống. Mỗi tội cô dựa vào cái gì hại người tốt? Cô à, cháu muốn tha cho cô lắm, có điều cô thật khiến người ta thất vọng quá…. Thật khiến người ta thất vọng quá rồi…”
Khúc thị giãy giụa không ngừng, lúc này mụ đã không nói được nên lời mà cứ mơ mơ màng màng, phảng phất như đã về vài năm trước, lúc ấy anh trai chị dâu mụ vẫn còn sống, đúng lúc yến tiệc tiểu Tri Kỳ tròn 1 tuổi.
Khi đó khách khứa tụ tập rất đông.
Khách đến đầy nhà họ Khúc, phồn hoa náo nhiệt, ai ai cũng mang theo nét tươi cười xán lạn. Một cô bé thẹn thùng chạy đến trước mặt mụ nói: “Cô ơi, cái này tặng cô ạ.”
Là một quả táo lớn thơm ngọt.
Quả táo……
Hối hận không?
Không biết!
Khúc thị chậm rãi tắt thở.
Khúc Kha không biết trước khi c.h.ế.t mụ nghĩ những gì, đối với cô mà nói, Khúc thị chỉ là một người xa lạ, một kẻ xấu xa lạ!
Lão Vương đầu trọc và Khúc thị đều đã c.h.ế.t dọa hết thảy những kẻ khác. Cả đám chỉ hận không thể dập đầu xin tha, mỗi tội tay bị trói nên muốn quỳ xuống cũng mất nhiều sức lực.
Khúc Kha lại tiếp tục mở quyển vở nhỏ của mình nói: “Để nhìn xem bọn mày có kẻ nào đáng chết, kẻ nào vẫn có thể sống……”
“Bà cô ơi, ngài tha chúng tôi, ngài tha chúng tôi với……”
Khúc Kha lại không để ý bọn họ nói cái gì, sau khi ba người nữa chết, cô nhìn những người khác: “Cơ hội không phải lúc nào cũng có đâu đấy!”
Từng câu từng chữ cô nói đặc biệt âm trầm: “Tao sẽ nhìn chằm chằm vào bọn mày!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-459.html.]
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, bọn chúng chỉ thấy đầu nặng không chịu được, không bao lâu sau cả đám lại hôn mê. Sau khi xác nhận bọn chúng đều đã ngất xỉu không phải giả bộ, Khúc Kha: “Đem người ném hết vào hố đi.”
“Chỉ có năm kẻ này?”
Khúc Kha: “Đúng vậy.” Chần chờ một chút, cô nghiêm túc: “Cảm ơn mọi người đã giúp.”
Nếu lấy thủ đoạn của bọn cô chắc chắn không thể g.i.ế.c mấy người này nhanh như vậy.
Cũng may, Túc Bạch đem đến đều là đàn ông cường tráng, thân thủ giỏi.
Mọi người đều có chút kinh ngạc rồi vẫn nói: “Không cần khách khí.”
Khúc Kha lấy ra một con heo giấy vàng đã gấp xong cùng một người giấy nhỏ đặt bên người những kẻ còn đang hôn mê.
Túc Bạch: “Như vậy có thể chứ? Có thể để lại nhược điểm gì không?”
Khúc Kha: “Chỉ cần có người chạm nhẹ thôi thì giấy cũng sẽ tự cháy.”
Những người khác đều ngoài ý muốn nhìn Khúc Kha, Khúc Kha nói: “Hoá học vật lý đều phải học cho tốt.”
Cô lung tung lau mặt mặt rồi nhìn về phía Khúc thị đã chết.
“Em gái.”
Tiểu Đông đi tới bên cạnh Khúc Kha, cầm tay cô.
Tiểu Bắc lập tức đứng ở một bên khác, ba anh em nắm tay nhau. Thật ra vừa rồi cả ba đều ở chung một chỗ nhưng không ra tay. Hai người phụ trách kéo dây thừng nâng lên hạ xuống Khúc Kha. Vì vậy người thật sự ra tay quả thật không phải Khúc Kha.
Khúc Kha không ra tay không phải do không dám.
Mà là bởi Khúc Kha thấy không nhất thiết phải làm bẩn tay mình.
“Chúng ta không ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.” Tiểu Bắc nhìn Khúc thị nghiêm túc nói.
Khúc Kha: “Nếu có thể khiến những kẻ này sợ mất mật không dám làm sáng làm vậy nữa thì những điều chúng ta làm đều đáng giá.”
Cô giả thần giả quỷ như vậy chẳng lẽ do tìm được thú vui ác độc của mình hay sao?
Dĩ nhiên không phải.
Cô hoàn toàn có thể trực tiếp cho mấy kẻ này một dao, làm việc gọn gàng lại tốn ít thời gian. Tuy nhiên cô không làm như thế. Cô muốn thông qua những chuyện này để cho những kẻ còn sống phải sợ hãi, kính sợ rồi về sau khi có ý định làm chuyện xấu sẽ nhớ lại những việc xảy ra ngày hôm nay. Chúng sẽ không dám làm dám làm bậy nữa. Nếu như là kẻ cực kỳ ác dĩ nhiên sẽ không chịu ước thúc của đạo đức. Đám người Khúc Kha bọn cô xuống tay với mấy kẻ kia đều là những người hung ác tay đã dính mạng người.