Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 474

Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:26:53
Lượt xem: 56

Nửa sau buổi chiều, ánh nắng tươi sáng, trong phòng thật yên tĩnh.

Một mình Khúc Kha ngồi ở án thư.

Thật ra thứ cô chân chính muốn viết căn bản không phải câu chuyện tình yêu gì cả. Bản thân Khúc Kha là người thông minh, thông minh đến mức giỏi ngụy trang. Cô hiểu cái gì mới có thể che đậy bản thân tốt nhất. Cô không thể dùng toàn bộ tâm trí thiếu nữ trên câu chuyện tình yêu và việc yêu đương.

Như vậy kể cả có bị người khác liên tưởng có lẽ cũng sẽ không nghĩ đó là tiểu thuyết do cô viết.

Thứ Khúc Kha muốn chính là kết quả như vậy.

Cô nghiêm túc xây dựng đại cương, không bao lâu đã lưu loát viết được vài tờ. Khúc Kha phát giác, tuy đã lâu không viết qua tiểu thuyết thuộc thể loại này nhưng đến khi thật sự đặt bút xuống lại thấy mình vẫn còn công lực khi làm phóng viên năm đó.

Khúc Kha vừa về đã bắt đầu bận rộn. Túc Bạch cũng không nhàn rỗi.

Dù vậy Túc Bạch vẫn nghe lời mua hoa về, hoa hồng xán lạn như lửa đỏ giống hệt với tâm tình của anh bây giờ.

Anh nói: “Tặng cho em.”

Khúc Kha: “Rất đẹp.”

Túc Bạch nhấp môi, hình như có chút khẩn trương.

Khúc Kha: “Ừ?”

Túc Bạch nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Ngày mai, anh muốn mời em đi nghe diễn, em bằng lòng không?”

Khúc Kha dỗi: “Người yêu đương đều là đi xem phim điện ảnh, anh lại cổ hủ mời em đi nghe diễn?”

Túc Bạch: “Ngày thường em biết bình luận phim nên thường xuyên phải tới rạp chiếu phim. Anh ngược lại cảm thấy em có thể thích một số thể loại không giống vậy.”

Khúc Kha: “Tỷ như?”

Túc Bạch: “Tỷ như, xem diễn.”

Khúc Kha thực chân thành nói: “Kỳ thật em xem không hiểu lắm.”

Túc Bạch: “…… Kỳ thật, anh cũng thế.”

Khúc Kha: “!!!”

Mắt cô mở to tròn xoe, nói: “Thiệt hay giả?”

Túc Bạch: “Từ rất nhỏ anh đã ra nước ngoài……”

Như vậy vừa nói, thật đúng là.

Lời như vậy quả thật cũng đúng. Anh nhỏ như vậy đã phải đi, căn bản chưa từng nghe diễn, Nếu nói anh biết thưởng thức thế nào tất nhiên cũng không có khả năng.

Khúc Kha một lời khó nói hết: “Chính anh nghe không hiểu thế mà còn mời em đi?”

Túc Bạch: “Anh cho rằng em sẽ thích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-474.html.]

Khúc Kha phụt một tiếng bật cười, mà lúc này Túc Bạch cũng cười theo, nói: “Hóa ra chúng ta đều không được cả. Như vậy có một số việc thật sự phải trao đổi với nhau mới đúng.”

Tự cho là đúng lại có thể không giống với thực tế.

Túc Bạch: “Vậy em thích cái gì?”

Khúc Kha nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nói: “Chúng ta ngày mai đi vùng ngoại ô thả diều đi?” Cô nói: “Thuận tiện nấu cơm dã ngoại.”

Túc Bạch: “Được.” Anh nói: “Vậy anh đi làm diều luôn.”

Khúc Kha: “Cùng nhau làm!” Cô nói: “Em thích tự mình làm, như vậy cảm thấy rất có thành tựu.”

Túc Bạch: “Được, em thích hình vẽ gì?”

Khúc Kha đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Chúng ta làm hình vẽ đặc biệt một chút, chính là cái loại mà người ta không có ấy. Anh thấy có được không?”

Túc Bạch: “Đương nhiên có thể.”

Khúc Kha: “Tiểu Đông vẽ tranh đẹp, chúng ta tìm anh ấy đến vẽ.”

Động tác hai người trong nhất thời vội vàng hơn. Có lẽ bởi liên quan đến việc làm diều của bọn cô mà khiến tầng trên tầng dưới đều tò mò nhìn qua. Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Nha cũng mon men bước tới. Ngay cả Trương Tiểu Đệ đặc biệt giúp bọn cô tìm mấy đoạn gỗ thích hợp để làm giá đỡ.

Trong lúc nhất thời có thể nói cả khu nhà tổng động viên làm việc.

Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa đứng ở cửa sổ cảm khái: “Dì nhìn xem, con bé vừa về căn nhà đã náo nhiệt hẳn lên. Rõ ràng là vua của đám trẻ con rồi còn gì.”

Mẹ Hứa: “Chẳng phải thế thì sao, một cô bé tính tình vui vẻ như vậy ai mà không thích. Mấy ngày này con bé đi, dì cũng thấy tâm tình sa sút, ăn cơm cũng không muốn ăn, cứ luôn thấy khu nhà lạnh lẽo. Cô xem bây giờ hoàn toàn khác rồi.” Bà lau lau tay: “Không được, dì cũng phải xuống nhìn xem.”

Nói xong cũng vội vàng xuống tầng.

Lam tiểu thư không chút do dự đuổi theo.

Mọi người hô to gọi nhỏ, chỉ tới chạng vạng đã làm ra mấy cái diều, mỗi cái đều không giống nhau.

“Chị, bọn em muốn cùng hai người cùng chơi ngoại thành.” Tiểu Bắc lắp bắp tiến đến bên người Khúc Kha làm nũng.

Lúc này cu cậu thật sự không phải muốn phá hỏng chuyện tốt của thầy Túc mà chỉ đơn giản muốn tất cả cùng nhau được đi chơi sau khi làm diều.

Tiểu Bắc: “Chị, được không?”

Khúc Kha nhìn về phía Túc Bạch, ngay sau đó mỉm cười nói: “Được đó.” Dừng một chút, cô dặn: “Có điều chúng ta ai chơi theo ý người nấy đấy nhé, mấy đứa không được gây thêm phiền cho bọn chị đâu. Chị với Túc Bạch còn muốn đi hẹn hò.”

Tiểu Bắc: “Bảo đảm nghe lời!”

Mấy người Lam tiểu thư: “!!!”

Bọn họ khiếp sợ nhìn Khúc Kha, nói: “Em em em, cậu cậu cậu……”

Mấy người Lam tiểu thư vừa rồi nhìn thấy mới chỉ cảm thấy không thích hợp lắm, tóm lại mơ hồ cảm nhận được giữa bọn cô đột nhiên có một không khí khó lòng giải thích, làm người ta không biết nói sao cho đúng. Lam tiểu thư vốn còn nghĩ chờ tìm được lúc nào rảnh sẽ hỏi Khúc Kha cẩn thận một phen.

Giờ lại thấy thiếu nữ nói thẳng luôn ra, chị chấn kinh rồi.

Loading...