Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:27:48
Lượt xem: 58
Chờ đến khi về tới chỗ thả diều, mấy người Lam tiểu thư đã trải xong một bạt, đây là chỗ nấu cơm dã ngoại.
Chị nói: “Mấy đứa đi đâu vậy? Sao còn chạy qua bên kia?” Chị lại tưởng tượng, hiểu rõ, nói: “Lại không yên tâm chị mấy đứa à? Mấy đứa ấy, vẫn còn là trẻ con nên nhiều chuyện không hiểu. Yêu đương chính là thích ngọt ngào ở với nhau.”
“Không, chị Lam, bọn em hiểu.” Tiểu Đông dẫn đầu mở miệng: “Em gái em kể cả có yêu đương cũng sẽ không sao.”
Lam tiểu thư: “???”
Tiểu Bắc: “Chị em lại cùng thầy Túc học đánh nhau.”
Lam tiểu thư: “???”
Mãi sau chị mới đào đào lỗ tai, hỏi lại: “Chị em học cái gì?”
Tiểu Bắc: “Đánh nhau.” Cu cậu vén tay áo: “Em thấy chị cứ lén lút tập luyện như vậy thì sau này chúng ta có khả năng không phải đối thủ của chị nữa đâu.”
Cu cậu bốc cháy ý chí chiến đấu hừng hực: “Chúng ta cũng luyện tập đi.”
“Được”
Thật đúng là… ghê gớm.
Lam tiểu thư: “……”
Chị yên lặng nhìn trời: “…… Tùy mấy đứa vậy. A không phải, Tiểu Nha, sao con cũng chạy?”
Tiểu Nha lắc lư đầu nhỏ rối bù: “Con cũng phải học.”
Lam tiểu thư: “Vậy con đến đây đã, mẹ buộc lại tóc cho con chút.”
Chị buộc hai búi tóc nhỏ đã tán loạn thành hai bím: “Đi đi.”
Tiểu Nha lập tức chạy: “Anh Tiểu Bắc, em cũng đi.”
Lam tiểu thư bật cười lắc đầu.
Tuy rằng Tiểu Thạch Đầu mới là anh trai của Tiểu Nha nhưng có thể nhìn ra được Tiểu Nha càng bám Tiểu Bắc hơn. Thậm chí còn khiến Tiểu Bảo luôn nói Tiểu Nha cướp bạn tốt nhất của cậu. Chuyện mấy bạn nhỏ, Lam tiểu thư không quản nhiều. Chị đi đến chỗ bạt đã trải, ngồi xuống nói: “Mấy đứa nhóc trai cho ai này chả thấy buồn gì cả. Nỗi buồn lớn nhất không phải chính là bị cướp mất bạn tốt à? Cháu có phải đã lạc hậu cần phải học hỏi thêm không?”
Mẹ Hứa: “Còn không phải sao? Có điều, bọn nhỏ như vậy cũng tốt, quá thoải mái.”
Lam tiểu thư gật đầu: “Đúng vậy, vẫn là bọn nhỏ tốt.”
Mọi người ở ngoại ô chơi đến khi trời gần tối. Túc Bạch tính tính thời gian Thẩm Hoài đến, lúc này mới xuất phát về nhà.
“Anh hôm nay còn đặc biệt mang theo đồng hồ à?” Trên đường về, Khúc Kha nhìn Túc Bạch nói một câu.
Túc Bạch: “Anh sợ Tiểu Bảo ở nhà không có việc gì lại nghĩ ngợi đến cha nó, còn tính toán thời gian nữa. Chúng ta về chắc anh rể cũng đến nơi rồi.”
Khúc Kha a một tiếng thật dài: “Em cũng nghĩ có chuyện như vậy.”
Lúc này Lam tiểu thư mới phản ứng lại: “Mấy đứa không cùng nhau về à?”
Khúc Kha: “Đúng vậy, bọn em tách ra đi. Chú ấy là người bận rộn, không giống bọn em.”
Lam tiểu thư gật đầu: “Quả thực thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-477.html.]
Quả nhiên thời gian Túc Bạch tính toán không sai chút nào, bọn cô vừa về đã thấy Thẩm Hoài ngồi trong sân viện, đi cùng còn có bí thư của hắn. Trương Ngọc Uyển đứng trên tầng cao nhìn xuống xem hắn, trong mắt dâng lên tình cảm yêu thích.
“Cha!” Tiểu Bảo lập tức lên tinh thần, vội vàng xuống xe, cậu nói: “Cha đã về!”
Thẩm Hoài: “Con không gây thêm phiền toái cho cậu con chứ?”
“Sao có thể? Con mới không phải loại người này.”
Thẩm Hoài: “Mọi người đây là đi ngoại ô?”
Túc Bạch lúc này cũng bước qua, anh ừ một tiếng: “Đi, vào đi thôi.”
Thẩm Hoài cười: “Vừa lúc qua ké một bữa cơm.”
Túc Bạch: “…… Không có.”
Khúc Kha: “Tới nhà em ăn cơm đi, em bảo mẹ Vương mẹ làm nhiều chút, cần thì thêm vài món là được.”
Thẩm Hoài hình như có chuyện muốn cùng Túc Bạch nói riêng nên trực tiếp qua chỗ Túc Bạch.
Khúc Kha mặc kệ bọn nhỏ nô trong sân, tự mình về nhà, hiện tại thời tiết ấm, mẹ Vương đã nghe Khúc Kha nói nên đang xắt rau tính nấu thêm một chút, Khúc Kha: “Cảm ơn mẹ Vương.”
Mẹ Vương vội xua tay: “Này không cần, tiểu thư nhưng không nên khách khí như vậy. Cháu xem, dì thêm bốn món, đủ chưa?”
Khúc Kha: “Được ạ, bọn họ ăn khá khỏe, chắc cũng không thừa đâu.”
Khúc Kha thấy phải một lúc nữa mới được ăn cơm nên về thư phòng, bắt đầu múa bút thành văn.
Khúc Kha cảm thấy bản thân rất có tinh thần.
Ban ngày ở ngoài chơi đùa lâu như vậy mà về nhà còn có thể viết loại truyện sắc bén thế này. Khúc Kha là người đến từ tương lai, cô cảm thấy chuyện mình có thể làm không nhiều lắm, lại không có chí hướng lớn như người khác. Tuy nhiên trộm làm chút việc cô vẫn dám.
Khúc Kha đổi sang tay trái ngay ngắn viết chữ.
Cô múa bút thành văn tựa như có chút không biết đêm nay là đêm nào. Ai mà ngờ được có một ngày cô sẽ viết loại truyện như thế này chứ.
Có điều con người đôi khi cũng phải có chút nhiệt huyết.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa.
“Tiểu thư, ăn cơm.”
Khúc Kha: “Vâng!”
Cô gấp gọn bản thảo lại, cất khóa trong ngăn kéo, một chút cũng không bởi vì đây là nhà mình mà lơi lòng. Khi Khúc Kha ra ngoài đã thấy mọi người ngồi hết vào chỗ rồi, Túc Bạch vẫy tay: “Tiểu Kha, mau tới.”
Khúc Kha đi qua ngồi bên cạnh Túc Bạch.
Thẩm Hoài nhìn bọn cô cười sâu xa.
Khúc Kha: “Chúc mừng chú bình an trở về.”
Thẩm Hoài: “Cảm ơn ha.”
Khúc Kha cười cười.