Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:30:25
Lượt xem: 56
Thật ra hơn nửa năm, à không, chuẩn xác mà nói thì khoảng một năm này, dù là Đỗ Bách Tề hay Lôi Tử hình như qua lại với Khúc Kha đều ít hơn nhiều. Vào khoảng thời gian này cũng đúng là lúc Khúc Kha 'chỉ đường' cho bọn hắn.
Nếu người nào ngu ngốc một chút sợ cũng sẽ nói một câu qua cầu. Thế nhưng mặc kệ là ai trong bọn họ cũng thừa hiểu không có chuyện đó. Bọn hắn làm như vậy chẳng qua là một hình thức bảo hộ vô hình. Nếu như để cho người ta biết được việc kinh doanh của bọn hắn đều nhờ Khúc Kha ra ý tưởng thì chắc chắn sẽ có phiền toái lớn.
Dù sao thì mấy người Khúc Kha có lợi hại đến đâu cũng chỉ là người thường. Nếu có người thực sự chú ý đến thì kể cả có bọn hắn chống lưng cũng không ổn. Ai có thể đảm bảo 100% không xảy ra vấn đề?
Cho nên không bằng đem tất cả những chuyện này giấu diếm.
Mà ngoài chuyện này ra thì bối cảnh của bọn hắn đều rất phức tạp. Thế cục hiện nay lại không ổn, bất cứ ai cũng có thể nhận ra điều này. Bối cảnh bọn hắn quá phức tạp nên nếu qua lại mật thiết ngược lại sẽ tạo liên lụy vô hình tới mấy đứa Khúc Kha.
Mọi người kết giao với nhau nên là mối quan hệ lạnh nhạt như nước mới tốt.
Nếu nói không quen biết thì cũng có biết chút.
Nếu nói rất quen biết thì lại không phải.
Thế mới là tốt.
Đạo lý này mấy người Đỗ Bách Tề Lôi Tử bọn hắn đều hiểu, Túc Bạch Khúc Kha lại càng hiểu.
Cho nên Khúc Kha trước này chưa từng cảm thấy mấy người Đỗ Bách Tề qua cầu rút ván. Ngược lại cô còn cho rằng như thế vừa đúng. Mà Túc Bạch cũng hiểu. Chính vì hiểu nên hôm nay khi Thẩm Hoài đề cập đến anh mới cảm thấy không cần phải nói thẳng ra.
Có đôi khi lời không cần phải nói thẳng, mọi người vẫn đều hiểu được.
Túc Bạch vào sân, mới vừa vào cổng đã thấy Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc một lớn một nhỏ hai cậu nhóc mặc áo bông ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Túc Bạch sửng sốt, ngay sau đó nói: “Mấy đứa sao lại ở đây?”
Động tác mở cửa anh nhanh hơn không ít: “Mau vào.”
Đợi hai đứa nhỏ vào nhà, anh mới bật đèn, rót cho mỗi người một ly nước ấm: “Uống chút nước cho ấm người.”
Tiểu Đông Tiểu Bắc thường xuyên tới nhà Túc Bạch chẳng khác gì tới cửa thành nên cũng không khách khí, mỗi người cầm một ly nước rúc trên sô pha nhìn Túc Bạch.
Túc Bạch: “Làm sao vậy?” Anh cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, nói: “Mấy đứa nhìn anh như vậy làm anh nổi hết da gà da vịt rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-487.html.]
Tiểu Bắc lôi kéo ống tay áo anh trai, Tiểu Đông nghiêm túc lại nghiêm túc: “Bọn em muốn cùng anh nói chuyện.”
Theo thời gian trôi qua, tình trạng bệnh của Tiểu Đông lại tốt hơn vài phần. Tuy cậu không thể so sánh với những thiếu niên 19 tuổi bình thường nhưng cũng không còn là đứa bé '7 tuổi' nữa. Cậu hấp thu kiến thức tựa như bọt biển, vô cùng nhanh.
Mà công việc của Khúc Kha đối với cậu cũng có xúc tiến lớn. Đại khái do xem quá nhiều phim điện ảnh nên cậu còn biết bắt chước. Dù không phải một thiếu niên 'Thành thục' nhưng cậu vẫn có thể giả bộ.
Cũng giống như khi giả vờ trước mặt Bạch Sí Tuyên vậy. Một lần kia là lần đầu tiên cậu bày ra thân thủ của mình, cũng nhờ biểu hiện tốt nên càng đối với bản thân tự tin hơn. Từ đây Tiểu Đông mở ra 'con đường biểu diễn' của mình.
Cậu thật sự không phải muốn làm diễn viên nhưng ở trong một bài trường hợp đặc thù, hoàn cảnh đặc biệt, cậu không nhịn được mà tự động tìm nhân vật phù hợp trên phim để bắt chước.
Không nói chứ cũng rất hữu ích.
Như bây giờ cũng như vậy.
Cậu ho khan một tiếng, ngồi thẳng, nghiêm túc lại mang theo một tia hùng hổ doạ người: “Chúng em muốn biết có phải anh định cầu hôn em gái em không?”
Túc Bạch nhìn thần thái Tiểu Đông, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Đông nhấp miệng, giữa mày nhăn thành hình chữ xuyên (川).
Tiểu Bắc ngồi một bên cũng không hài lòng phồng má lên.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Túc Bạch đều có chút địch ý.
Túc Bạch kéo ghế dựa qua, ngồi đối diện hai nhóc: “Nếu mấy đứa không tới tìm anh, anh cũng định tìm các em nói chuyện.”
Anh bật cười, nói: “Nếu anh muốn cùng Tiểu Kha ở bên nhau, nhất định phải được các em đồng ý.”
Lời này quả thật khiến hai cái thiếu niên đều có chút hơi hơi ngây người.
Rất nhanh Tiểu Bắc nói: “Nói dối!”
Túc Bạch hòa khí: “Tiểu Bắc, em nên biết, anh không phải người nói dối.”
Song phương quen biết nhiều năm như vậy, Túc Bạch là nhân phẩm thế nào, hai cậu xác thật hiểu rõ. Tiểu Bắc không nói gì.
Túc Bạch: “Anh thật sự rất muốn cùng hai đứa nói chuyện. Anh vô cùng thích Khúc Kha, cực kỳ cực kỳ thích. Nếu nói phải lựa chọn giữa bản thân với Tiểu Kha, chắc anh sẽ chọn cô ấy. Anh biết đối với cô ấy mà nói thì hai đứa là anh em trai quan trọng nhất. Nếu bọn anh muốn tiến thêm bước nữa, muốn có cuộc sống hạnh phúc hơn trong tương lai thì nhất định phải được hai đứa đồng ý. Anh biết hai đứa với Tiểu Kha sống nương tựa lẫn nhau, các em không mở được cô ấy. Thế nhưng kể cả bọn anh ở bên nhau cũng sẽ không tách khỏi hai đứa.”