Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 488
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:30:41
Lượt xem: 52
Túc Bạch cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu càng thêm nghiêm túc: “Anh chưa từng thích qua người nào nên không biết thích người ta phải có bộ dạng ra sao. Thế nhưng anh thích Tiểu Kha, anh bằng lòng dùng năng lực lớn nhất của mình học hỏi để đố tốt với cô ấy. cho nên anh rất mong muốn có thể được hai đứa giao Tiểu Kha cho mình.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc liếc nhau.
Hai người đều có chút khó chịu và không cam lòng.
Tuy rằng rõ ràng biết bản thân không nên ngăn trở chuyện tình cảm của Tiểu Kha, cũng biết thầy Túc là một người rất tốt rất tốt nhưng cả hai vẫn nhịn không được.
Tiểu Đông: “Ai biết anh nói có phải thật hay không?”
Tiểu Bắc lập tức: “Đúng vậy đúng vậy, miệng đàn ông toàn lừa người.”
Túc Bạch: “……”
Anh mỉm cười: “Cậu bé à, em cũng đàn ông đấy.”
Tiểu Bắc: “Em cùng anh đương nhiên không giống nhau, bọn em có quan hệ huyết thống. Cho nên bọn em sẽ không lừa nhau, còn anh thì khó nói.”
Tiểu Đông gật đầu: “Em nói không sai.”
Túc Bạch: “Không có tình cảm với không có quan hệ huyết thống không liên quan đến nhau. Anh sẽ không nói lời thề gì bởi dù có nói thì chưa chắc đã khiến người khác phục. Anh chỉ muốn nói với hai đứa rằng anh muốn cùng Khúc Kha đi đến bạc đầu răng long. Anh cũng bằng lòng coi hai đứa như em trai ruột của mình.”
Anh mỉm cười nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tiểu Bắc: “Chúng ta về sau chính là người một nhà.”
Tiểu Bắc: “Đàn ông mà đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây.”
Túc Bạch: “……”
Anh không thể nề hà vò đầu: “Em học từ đâu thế?”
Tiểu Bắc: “Em nói đều là chân lý.”
Tiểu Đông lại lần nữa phụ họa: “Em ấy nói không sai.”
Túc Bạch nhìn hai nhóc, trong lòng ấm áp.
Tuy hai đứa tiếp tục soi mói nhưng tâm tình Túc Bạch lại khá tốt. Càng quan tâm mới càng muốn xác nhận, muốn hiểu rõ. Nếu không Hai đứa căn bản không cần để ý đến anh làm gì.
Túc Bạch nghiêm túc: “Anh thề, chỉ cần Khúc Kha đồng ý, anh sẽ đối tốt với cô ấy, cả đời đều tốt. Anh cũng sẽ cả đời coi các em như em ruột mình.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc: “…… Vừa rồi còn nói không thề.”
Túc Bạch cũng không xấu hổ, ngược lại còn mỉm cười: “Anh nói đều là lời trong lòng.”
Anh mỗi người người đều xoa nhẹ đầu: “Cậu em vợ!”
Tiểu Đông không thể nhịn đã bắt đầu xù lông: “Tui đây giờ là anh vợ!”
Túc Bạch thật lòng bật cười……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-488.html.]
Đầu xuân năm 37, thời tiết vô cùng lạnh.
Sáng sớm, mẹ Vương đã mang theo bình sữa dê đặt trước đó thêm lá trà vào nấu lên.
Hơn 2 tháng trước, dì đã quyết định bán nhà. Dù rằng vô cùng luyến tiếc nhưng dì hiểu được làm như vậy mới có lợi. Đừng nhìn phòng ở của dì vừa cũ lại nằm trong khu xóm nghèo nhưng so với thời điểm lúc mua đã thu lời đến 150 đồng đấy.
Mẹ Vương cảm khái thật sâu, bảo sao kẻ có tiền càng ngày càng có tiền, chỉ chút bất động sản cũng đã có thể kiếm được tiền như vậy rồi.
Nghe nói giá nhà ở bây giờ quanh khu Tô giới đã cao đến khó tin.
Bọn dì có thể ở lại chỗ này quả thực là ông trời ban ân.
Mẹ Vương mặc kệ người khác nghĩ gì, bản thân dì là người biết tri ân báo đáp nên khi làm việc càng thêm ra sức.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng đập cửa vang lên, mẹ Vương vội vàng lau lau tay, chạy chậm ra mở cửa: “Túc tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Túc Bạch gần đây sáng nào cũng qua ăn bữa sáng, chẳng qua, hôm nay lại có chút khẩn trương thăm dò: “Tiểu Kha đâu ạ?”
Mẹ Vương: “Tiểu thư còn chưa dậy đâu, gần nhất thời tiết vẫn luôn không ấm lên khiến tiểu thư có chút cảm lạnh.”
Túc Bạch lập tức lo lắng, anh nhìn cửa phòng, chần chờ không biết mình có nên vào công. Tự mình giãy giụa hơn nửa ngày, cuối cùng anh mới mặc kệ những nghi thức xã giao đó, nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu Kha.”
Khúc Kha có chút hơi hơi nóng lên, tuy không nghiêm trọng nhưng nghẹt mũi lại không thoải mái, cô mơ mơ màng màng, dường như nghe được Túc Bạch gọi mình, cô trở mình, giọng hơi khản nói: “Vào đi.”
Túc Bạch đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối om, Túc Bạch bật đèn.
Khúc Kha bị ánh sáng thình lình làm khó chịu, giơ tay che mắt, nói: “Chói mắt.”
Túc Bạch: “Em không thoải mái nơi nào?”
Anh nửa quỳ ở mép giường, duỗi tay sờ soạng trán cô một chút, ngay sau đó nhíu mày: “Em phát sốt.”
Khúc Kha: “Em còn tốt.”
Túc Bạch: “Như vậy không được, đi, lên, anh mang em đi bệnh viện.”
Khúc Kha không muốn động, làm nũng: “Em không cần đi bệnh viện, ghét tiêm.”
Cô rúc trong chăn như là một cái kén, cọ xát cọ xát, lẻn đến bên kia giường, bộ dạng mang theo nồng đậm né tránh cùng ghét bỏ: “Không muốn đi.”
Túc Bạch dở khóc dở cười, anh tay dài chân dài, cánh tay duỗi ra đã lôi được Tiểu Kha cùng với chăn ra ôm trong lòng, anh cúi đầu nhìn bộ dạng cô còn buồn ngủ, nói: “Không tiêm thì sao khỏi được?”
Khúc Kha lúc này đã tiếp tục rúc đầu lại trong chăn, giọng mơ hồ không rõ truyền đến: “Không muốn đi.”
Túc Bạch muốn đem Khúc Kha từ trong chăn lôi ra nhưng hình như cô sớm có phát hiện, gắt gao giữ chặt chăn nhỏ thể hiện ý chí kiên quyết không buông tay.
Túc Bạch: “……”