Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:23:46
Lượt xem: 149

Khúc Kha ngâm nga khúc hát, cân nhắc thêm một thời gian nữa sẽ đem những trang sức lung tung lộn xộn từ Bạch gia kia đi bán hết một lượt. Phải biết bên trong còn có mấy món đồ bằng ngọc đấy! Gần đây cô thường xuyên mua báo biết được xã hội thượng lưu hình như đang lưu hành phong trào dùng trang sức ngọc.

Nghe nói vị phu nhân kia đeo vào một cái đã có các loại quý tộc phu nhân, tiểu thư sôi nổi noi theo.

Phong trào quét một đường đến Thượng Hải bên này, cứ thiếu nữ nhà nào giàu có chút đều đeo một chiếc vòng tay xanh biếc, dùng trang sức thể hiện địa vị.

Mặc kệ thời đại nào, trào lưu đều có người đi đầu, những đại gia, tiểu thư kia đều thích mang thì kẻ muốn gia nhập giới thượng lưu dù muốn hay không cũng phải noi theo. Có tiền mang đồ tốt; không có tiền mang loại kém một chút.

Tóm lại phải bắt kịp trào lưu mới được.

Thời điểm như vậy mới có thể bán mấy món này ra với giá tốt được.

Khúc Kha biết loại đồ này nếu như truyền cho con cháu đời sau chắc chắn sẽ phát tài. Tuy nhiên con người không thể cứ sống vì “đời sau” còn bản thân lại chưa thấy tương lai, bỏ đi cuộc sống sung sướng hiện tại được.

Giờ bọn cô chính là lúc thiếu tiền.

Tiền còn lại không nhiều thì quan tâm gì được đến đời sau.

Hiện tại xem ra vàng còn dùng nhiều hơn so với ngọc bích.

Tương lai con cháu cô có thể phát tài hay không thì sau này nói tiếp.

Chẳng lẽ còn có thể dựa vào tổ tiên à?

Mơ tưởng!

Chính mình phấn đấu đi!

Khúc Kha trong lòng tự thuyết phục mình rồi chọn lựa một chiếc vòng ngọc, dùng khăn tay bao lại. Cô định gặp Trần biên tập xong thì đi cửa hàng châu báu chung quanh nhìn một cái xem có thể bán đi hay không. Còn hiệu cầm đồ? Cô tạm thời còn không xét tới.

Nghe nói chỗ kia ép giá ghê gớm lắm.

Còn chưa tới ngày Khúc Kha ước định gặp mặt Trần biên tập thì Lam tiểu thư lại tới cửa.

Nhà Khúc Kha thật sự không tiện đãi khách nên hai người lại tới phòng khách nhà Lam tiểu thư.

Lúc này Lam tiểu thư còn đặc biệt vì Khúc Kha pha một ly cà phê, chị mỉm cười hỏi: “Thêm mấy muỗng đường?”

Khúc Kha: “3 muỗng.”

Lam tiểu thư: “……”

Đối với hàng hải ngoại như vậy, mọi người đều hận không thể cho ít đường một chút, thậm chí không thêm để thưởng thức hương vị nguyên thủy nhất. Tuy rằng đắng lè lè, cực kỳ khó uống nhưng vì mang danh thưởng thức mà cố nhịn xuống, lúc đó café cũng không đáng sợ nữa.

Hiển nhiên cô nhóc trước mặt không nghĩ như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuoc-song-tuoi-dep/chuong-55.html.]

Khúc Kha cười hì hì nói: “Em không thích hương vị đắng quá đâu. “

Lam tiểu thư gật đầu, nói: “Em thích là được rồi.”

Hai người bưng ly cà phê, Khúc Kha khẽ lắc nhẹ cái ly bằng sứ một chút nói: “Cái ly này vẻ ngoài không tệ á.”

Lam tiểu thư: “Năm đó khi còn nổi chị mua đấy, một bộ hơn 20 đồng cơ.”

Khúc Kha cảm khái: “Đắt quá đi!”

Cô cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nói: “20 đồng một cái ly thảo nào cùng đồ nhà em không giống nhau.”

Lam tiểu thư bị dáng vẻ của cô chọc cười, nói: “Em thật là, còn thổi phồng chị nữa.” Chị dựa vào ngăn tủ: “Nhờ em viết bài cho chị một lần đã bị người nhìn trúng rồi.”

Khúc Kha nhướn mày, không quá kinh ngạc, chờ Lam tiểu thư tiếp tục nói tiếp.

Chị nói: “Bên kia muốn nhờ em viết bình luận phim điện ảnh.”

Lam tiểu thư uống cà phê, nói: “Thế nào? Suy xét một chút không?”

Khúc Kha đúng là không đoán được, hôm nay cô còn nghĩ loại người vừa ngốc vừa lắm tiền không nhiều lắm. Thế mà giờ này đã tìm tới cửa rồi?

Đại khái thấy Khúc Kha im lặng, Lam tiểu thư tiếp tục nói: “Tuy chị không thích mấy kẻ qua cầu rút ván đó nhưng dù sao chị cũng không thể chậm trễ em kiếm tiền được. Nhà mấy đứa cũng chỉ có 3 nhóc con thôi! Kiếm thêm nhiều tiền chút chẳng có gì không tốt. Xưởng điện ảnh có quản lý tuyên truyền là lão Lê, chị quen, người này, ừm, nói như thế nào nhỉ? Lúc gã cần mi thì có thể xưng mi như nữ thần cao cao trên thần đàn. Lúc gã không cần mi nữa thì mi cũng đừng mong thấy gã, từ đây biến mất luôn. Được cái gã không phải loại thích giở trò sau lưng kẻ khác. Chính em tự xem xét thế nào. Sao, có hứng thú không?”

Khúc Kha bật cười, cô hỏi lại: “Em thì có yêu cầu gì để suy xét chứ?” Cô nhẹ giọng: “Chẳng qua viết văn kiếm tiền thôi, em còn vui vì có người đưa tiền cho kia kìa.”

Lam tiểu thư gật đầu: “Vậy được rồi, để chị sắp xếp cho hai người gặp nhau. Ngày mai thế nào?”

Khúc Kha lắc đầu: “Không được, em còn có hẹn với biên tập xã báo rồi.”

Lam tiểu thư bật cười, cảm khái: “Em đúng là người bận rộn, vậy hôm sau nữa?”

Hai bên quyết định rồi, Lam tiểu thư cảm khái: “Chị chính là thích em làm mọi chuyện hiên ngang như vậy đấy, cô nhóc ạ.”

Khúc Kha: “Vậy đợi em kiếm được tiền sẽ mời chị ăn cơm Tây nhá.”

Lam tiểu thư nhìn Khúc Kha thật sâu một cái, cười nói: “Quyết định đấy nhé.”

Khúc Kha: “Cảm ơn ngài ưu ái ạ.”

Lam tiểu thư thật tùy ý đùa: “Em đợi kiếm được nhiều tiền chút đã, chứ không lại ăn tới mức em nghèo muốn chuyển nhà luôn mất. Em ở nơi này, chị cũng nhiều hơn một phần tiền thuê nhà. Em xem, chị cũng vì mình đấy chứ! Lại nói, không chừng về sau chị còn muốn nhờ em viết văn khen mình nữa ấy. Lúc đó em có thể tính rẻ cho chị không đây?”

Khúc Kha bật cười, cực kỳ hào sảng như gã nhà giàu mới nổi: “Lần sau miễn phí viết cho chị một bài.”

Lam tiểu thư: “Vậy chị đây phải cảm ơn em trước rồi, chỉ là không biết chị còn có cơ hội như vậy hay không nữa cơ.”

Loading...